Long Tàng

Chương 15: Man phu chi khí

Chương 15: Man phu chi khí
Tứ trụ trên cự xà đồng thời há miệng, phun ra từng đoàn từng đoàn sương mù nhạt đến gần như trong suốt. Ý thức tất cả thí sinh đều mơ hồ một trận, đợi đến khi tỉnh lại, phát hiện mình đã ở trong một sơn cốc xanh um tươi tốt. Xung quanh có những gò núi chập trùng, rải rác vài khu rừng rậm rạp.
Vệ Uyên đứng gần chân núi, phía trước địa thế khá bằng phẳng, nhưng cũng có những chỗ chập trùng rõ rệt. Phía sau hắn là một gò nhỏ cao chừng hai mươi trượng, trong mảnh đất nhỏ bé này xem như cao, hơn nữa là điểm cao nhất trong khu vực lân cận. Binh thư đã nói, đây chính là vùng giao tranh của binh gia.
Vệ Uyên không chút do dự, lập tức chạy lên gò nhỏ để quan sát rõ tình thế chung quanh. Trong lúc chạy, trên người hắn lóe lên ánh sáng, y phục ban đầu đã biến thành một bộ trang phục màu vàng sẫm. Sau khi leo lên đỉnh, trong tầm mắt Vệ Uyên vẫn còn thấy được mấy chục thí sinh khác, lẫn nhau cách xa nhau hơn mười trượng. Xem ra sau khi vào ảo cảnh, tất cả thí sinh đều bị phân tán ra, xuất hiện ở đâu cũng không biết.
Tất cả thí sinh đều mặc hai màu áo, hoặc là thiên thanh, hoặc là ố vàng, lấy y phục phân chia đội ngũ.
Lúc này, trên người mấy tên thí sinh đột nhiên xuất hiện thêm khôi giáp, kiểu dáng không đồng nhất.
Trước mặt Vệ Uyên cũng xuất hiện một chiếc rương báu ảo diệu. Một bên trong rương đặt vài bộ khôi giáp kiểu dáng khác nhau, một bên kia là các loại binh khí. Khôi giáp binh khí nhìn qua chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng chỉ cần Vệ Uyên đưa tay cầm lấy, chúng sẽ biến thành đồ vật thật, tự động mặc lên người. Trên nắp rương có một ô vuông, bên trong khảm một viên đan dược. Viên đan dược đó có thể bổ sung thể lực, chữa trị vết thương nhẹ, khi nào dùng tùy thuộc vào thí sinh.
Vệ Uyên chưa chọn trang bị, liền thấy ở phương Nam và phương Bắc đều có một đạo quang trụ phóng lên tận trời. Dưới hai đạo quang trụ đều có một ngọn núi nhỏ, đây là hai điểm yếu mà hai đội cần phải bảo vệ. Nếu yếu địa bị đối phương chiếm giữ và giữ vững, thì sẽ bị phán thua.
Đội ngũ được phân chia, yếu địa xuất hiện, các thí sinh cũng lập tức hành động, những thí sinh mặc khác nhau nhao nhao bắt đầu tập trung về phía yếu địa của đội mình. Dưới quang trụ màu đỏ ở phương Bắc tập trung toàn là đệ tử áo xanh, dưới cột sáng màu vàng ở phương Nam thì toàn là thí sinh áo vàng. Thí sinh hai bên gặp nhau trên đường, phần lớn chỉ lạnh lùng liếc nhau rồi đi qua, không đánh nhau giữa đường.
Vệ Uyên nhìn một hồi, liền hiểu đây chính là “tập chúng chi đạo” mà Lý Trị nói. Lý Trị đã chọn người và tổ chức đội ngũ trước khi thi đấu, khi vào ảo cảnh lập tức tập trung cả đội về phía yếu địa ở phương Nam, sau đó dùng quân trận để phân thắng bại.
Nhưng người tài giỏi không chỉ có Lý Trị, đối thủ ở phương Bắc cũng không hề kém cạnh, số lượng thí sinh tập trung còn nhiều hơn một chút, chỉ không biết trong đội ngũ hai bên giấu bao nhiêu cao thủ.
Trong nháy mắt, hai đội lớn đã hoàn thành việc tập trung, nhưng trong trường thi vẫn còn lại mấy chục thí sinh lẻ tẻ, mỗi người một vẻ mặt mờ mịt. Những người này nhìn qua cũng giống như Vệ Uyên, bị cả hai phe bỏ rơi. Có vài người khôn khéo hơn cuối cùng cũng kịp phản ứng, tranh thủ thời gian đến gần đội ngũ mà y phục của mình thuộc về, nhưng phần lớn vẫn đứng ngơ ngác ở giữa, không biết phải làm gì.
Vệ Uyên không lập tức chọn vũ khí khôi giáp, chuẩn bị xem hai bên muốn làm gì rồi mới quyết định.
Gò núi nhỏ này trong khu vực xung quanh xem như cao, tầm nhìn tốt, có thể nhìn thấy hơn phân nửa chiến trường, chỉ có đại bản doanh hai bên ở phương Nam và phương Bắc là không nhìn thấy rõ. Trong vùng đất này, tầm nhìn của con người có hạn, phải vượt qua khu vực trung tâm mới có thể thấy được sự bố trí của đại bản doanh đối phương, xem ra đây cũng là sự sắp đặt cố ý của ảo cảnh.
Vệ Uyên đứng trên gò núi ở phía Tây biên giới ảo cảnh, phía sau có một khu rừng rậm, trong rừng có thể thấy một màn sáng đang bốc lên, đó chính là biên giới của ảo cảnh. Phương Nam và phương Bắc có nhiều vùng núi chập trùng, ở khu vực trung tâm bằng phẳng lại có một vùng cao địa nhỏ, cao hơn xung quanh mấy trượng, cũng thuộc về vùng giao tranh.
Lúc này, từ nam bắc hai bên riêng phần mình xông ra tầm mười thí sinh. Bọn hắn thân mang giáp nhẹ, thân thủ thoăn thoắt, hình thành thế quạt tản ra, hướng nhau mà đi.
Vệ Uyên xa xa nhìn, liền cùng sở học binh pháp nghiệm chứng: “Những người này chính là trinh sát. À, song phương đều muốn trước biết rõ địa thế, hoàn cảnh và bố trí của đối phương, sau đó mới định chiến lược.”
Hai phe trinh sát chợt gặp nhau, đều cẩn thận từng li từng tí sượt qua nhau, không trực tiếp động thủ.
Quy tắc võ đo mơ hồ, nhưng có một điểm chắc chắn: sống được càng lâu, đánh giá càng cao. Nếu vừa bắt đầu đã chết, ai cũng biết điểm số chắc chắn không cao.
Vệ Uyên đang quan sát động tĩnh của hai bên, bỗng nhiên một đạo thân ảnh màu xanh nhanh như tuấn mã, xông lên đỉnh gò. Đệ tử áo xanh này dáng người nhỏ gầy, thân mang giáp da, tay cầm trường kiếm, vẻ mặt hung dữ nhìn Vệ Uyên. Hắn hiển nhiên thấy Vệ Uyên chưa có vũ khí và khôi giáp, liền nảy sinh sát ý.
Vệ Uyên khẽ nhếch mày, lẳng lặng nhìn người kia. Lúc này hắn vẫn đang quan sát, nhưng nếu ai đó tự tìm cái chết, Vệ Uyên cũng không ngại tiễn hắn một đoạn đường.
Chỉ là người kia nhìn Vệ Uyên cao hơn mình một cái đầu, trong lòng run lên, cuối cùng không dám động thủ, chỉ hung hăng trừng mắt Vệ Uyên một cái, rồi chạy xuống gò núi, hướng về phía nam tìm kiếm.
Thanh y thí sinh vừa đi, lại một hoàng y thí sinh lên đỉnh gò. Người này cũng mang trường kiếm, nhìn phục sức của Vệ Uyên, khách khí nói: “Sư huynh nếu chưa có đội ngũ, không ngại đi gặp Lý Trị sư huynh. Với phong thái của sư huynh, hẳn có thể được một vị trí trong đội ngũ.”
Người kia không đợi Vệ Uyên trả lời, liền nói “Sư huynh bảo trọng”, rồi tiếp tục hướng phía bắc tìm kiếm.
Một lát sau, trước mặt Vệ Uyên có bốn trinh sát mỗi bên đi ngang qua.
Không có cách nào, gò nhỏ này quá dễ thấy, trinh sát đi qua đều phải nhìn lại. Thanh đội đương nhiên ai cũng muốn giết Vệ Uyên, Hoàng đội cũng chẳng khá hơn. Nhưng khi thấy Vệ Uyên cao lớn, hai bên trinh sát đều ăn ý lựa chọn làm như không thấy.
Lần thi chung này cả Xích Triều tông cũng tham gia, danh ngạch tuyển chọn chỉ bằng một nửa tổng số thí sinh. Vệ Uyên ngay cả đội ngũ cũng không có, thuộc loại đã bị đào thải. Mà trinh sát dù sao cũng là chức vị, cao hơn đại đầu binh trong quân trận, nên bọn họ vẫn thấy mình có hi vọng, ai cũng không muốn lúc này dây dưa với Vệ Uyên – một kẻ “bạch đinh”.
Lúc này, Vệ Uyên cảm thấy đã quan sát đủ, liền lại triệu hồi trang bị bảo rương. Từ khi võ đo bắt đầu đến giờ, Vệ Uyên đã thấy hơn ba mươi thí sinh, tám chín phần mười đều cầm trường kiếm. Trương Sinh từng dạy cơ bản binh khí thường thức, trong đó đánh giá về kiếm là: Kiếm là khí của thiên tử, vừa ưu mỹ vừa uy nghiêm, nhưng ý nghĩa tượng trưng lớn hơn thực tế uy lực. Phàm nhân sa trường chinh chiến, ai dùng kiếm là kẻ ngốc.
Nhưng hiển nhiên, đại bộ phận thí sinh đều thích “khí của thiên tử”.
Thế là Vệ Uyên đưa tay lấy ra một cây trường thương.
Thương này vừa ra khỏi bảo rương, lập tức dài hai trượng, mũi thương dài nửa xích, nơi nối với thân thương có hai nhánh nhỏ dài nửa thước, tạo thành hình chữ thập. Mũi thương và cán thương liền thành một khối, toàn thân khắc đường vân cổ kính, không biết làm bằng chất liệu gì.
Trường thương vào tay, cánh tay Vệ Uyên liền trầm xuống. Cây thương này rất nặng, chừng mấy chục cân, với thể trạng Vệ Uyên, muốn sử dụng cần dùng đến sáu bảy phần sức lực.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất