Chương 44: Giọng khách át giọng chủ
Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt Đồ căn bản nguyên lý là hấp thu khí vận của người tu luyện để bù đắp căn cơ tự thân. Khai sáng công pháp này, Thôn Nguyệt chân quân vốn là khí vận chi tử. Hắn tu luyện đạo pháp đại thành rồi cho rằng hiệu quả của khí vận mờ mịt không chắc, lúc nào cũng có thể theo biến hóa của thiên địa đại vận mà đột nhiên biến mất, kém xa việc chuyển hóa thành căn cơ để đạt được lợi ích thực tế, cho nên mới lập ra pháp môn này.
Môn quan tưởng pháp này đại khái có thể chuyển hóa được khoảng một phần mười khí vận thành căn cơ. Khí vận càng nhiều thì hiệu quả tu luyện càng tốt, không còn khí vận thì coi như bỏ đi. Công pháp này xem ra như là lượng thân định làm cho khí vận chi tử, gần trăm năm nay người được khí vận gia thân vô số kể, khí vận chi tử xuất hiện thành tốp, Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt Đồ mới dần dần lưu hành, trở thành một trong lục đại chú thể thông dụng.
Lịch đại đệ tử trong tâm đắc đều biểu hiện: người bình thường đo được căn cơ một trượng, phạm vi quan tưởng đồ tương ứng là mười trượng; sau đó, mỗi một trượng khí vận có thể phát triển quan tưởng đồ thêm một trượng nữa. Tỉ lệ đại khái như thế, cho nên bình thường mười một trượng là cực hạn, mà ghi chép của những người nghịch thiên là mười hai trượng. Những đệ tử trúng tuyển này còn lưu lại quan tưởng đồ khi chú thể đại thành để cung cấp cho người đến sau tham khảo.
Những quan tưởng đồ này không cần phải nói, đều ngũ sắc rực rỡ, tự mang các loại hiệu quả chói lọi, đủ loại long phượng kỳ lân, thanh sen bảo tháp, cần gì có nấy, sắc đều đều, kết cấu hợp lý, xem ra chính là dị tướng siêu phàm. Dị tướng ra sao thì không tiện ghi lại trong sách.
Vệ Uyên đang nghiên cứu những quan tưởng đồ này, chú ý tới một chi tiết, đó là phạm vi quan tưởng đồ đều lấy mặt đất để tính toán, cự thạch, ngọc thiềm không tăng lớn cùng tỉ lệ, trăng tròn càng tăng phúc nhỏ hơn. Quan tưởng đồ của Vệ Uyên giờ phút này mặc dù chỉ có ba trượng, nhưng toàn bộ tăng lớn cùng tỉ lệ, cho nên hắn hóa thân ngọc thiềm vẫn cảm thấy rất chật chội.
Có lẽ đây là nguyên nhân khiến tốc độ phát triển quan tưởng đồ của hắn không bằng người khác? Vệ Uyên vất vả lắm mới tìm được lý do an ủi mình.
Một nguyên nhân khác là những môn phiệt tử đệ như Thôi Duật, Bảo Vân, Hiểu Ngư đã tẩy luyện qua căn cốt trước khi nhập môn. Sau khi tẩy luyện, hài tử mở mang trí tuệ rất sớm, một khi bắt đầu tu hành thì tiến cảnh thần tốc. Trong võ đo có thể thấy Lý Trị và những người khác nói chuyện làm việc đã rất thành thục. Thôi Duật thực tế đã tám tuổi, tẩy luyện căn cốt mấy năm, rút ngắn căn cốt từ bảy thước lên tám thước, đồng thời tu luyện thần tốc, vượt xa người khác.
Vệ Uyên có khí vận ngoài trời, cũng không biết làm sao dính vào người. Khí vận này hoàn toàn không thể dùng lẽ thường suy đoán, chỗ tốt là quả thật có thể thông qua 《Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt Đồ》chuyển hóa từ từ thành căn cơ, chỗ xấu là căn cơ phù phiếm, cần phải bỏ công phu lớn ngoài định mức về độ tinh thuần.
Đọc qua hai thiên tâm đắc, Vệ Uyên mới phát hiện căn cơ tinh thuần của Lưu Ly đại sư tỷ hiệu quả kinh người, một lần tắm thuốc đã bù đắp được hơn nửa tháng Vệ Uyên tự tu. Như vậy xem ra, thuốc nàng phối không đơn giản.
Chỉ có điều Vệ Uyên thầm lo lắng, thuốc đại sư tỷ phối hẳn là tư liệu, theo lý đều phải thu phí. Căn cơ tinh thuần hiệu quả tốt như vậy, giá thuốc chắc hẳn không thấp, mà sư phụ hắn rõ ràng nghèo rớt mồng tơi.
Vệ Uyên biết phiền não những điều này cũng vô ích, chỉ có thể gạt lo lắng sang một bên, tiếp tục tu luyện, không ngừng hấp thu ánh trăng. Chỉ khi nào tiến cảnh tu luyện vượt qua người khác, Vệ Uyên mới có thể cho Trương Sinh một câu trả lời thỏa đáng.
Tu luyện không kể ngày đêm, trong nháy mắt hơn nửa tháng trôi qua. Trong lúc đó, Trương Sinh đến xem Vệ Uyên một lần, chỉ điểm vài câu, đợi chưa được một nén nhang, khiến Vệ Uyên thất vọng.
Mấy ngày sau, Bảo Vân cũng hoàn thành quan tưởng đồ. Ngày Bảo Vân hoàn thành quan tưởng đồ, Kỷ Lưu Ly cố ý triệu tập mọi người, để Bảo Vân cụ hiện quan tưởng đồ ở trung ương Khải Tư đường.
Bảo Vân lấy ba mươi chín ngày phát triển ra mười một trượng quan tưởng đồ, mặc dù chưa kịp vị tiền bối mười hai trượng kia, nhưng con ngọc thiềm của nàng nhuốm máu đào cầu vồng, trong trăng tròn giữa không trung vô số thần ma lúc ẩn lúc hiện, mỗi con đều muốn chen lên phía trước lộ mặt. Trên đá lớn mọc lên đóa đóa sen xanh, chỗ ngó sen là một mảnh hỗn độn. Ngoài ra, trên đỉnh đầu ngọc thiềm còn ngồi xếp bằng một thân ảnh vàng óng, khí thế cao ngạo, không ai bì nổi.
Lúc đầu, Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt Đồ thanh u lịch sự tao nhã, nay bị Bảo Vân biến thành tiên tôn hàng thế thiên, chúng dị tướng át cả nhân vật chính, khiến ngọc thiềm vốn là nhân vật chính lại trở thành tọa kỵ.
Như thế dị tướng, lập tức gây nên oanh động không nhỏ trong Thái Sơ cung. Không chỉ nhiều vị trưởng bối Bảo gia tự mình đến xem, nghe nói còn có mấy vị chân quân lặng lẽ đến xem Bảo Vân.
Nhìn bức tiên tôn hàng thế đồ của Bảo Vân, Vệ Uyên càng thêm nặng nề.
Quan tưởng đồ của Vệ Uyên hiện tại chỉ có sáu trượng, nói đến cũng coi như khác thường, trên lưng ngọc thiềm có một sợi dây đỏ tinh tế, nhưng nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy. Sợi dây đỏ ấy, cũng là nhờ Phần Hải chân nhân dùng chân hỏa mới có. Hơn nữa, quá trình Vệ Uyên phát triển quan tưởng đồ có thể nói là tiến ba lùi một, vất vả lắm mới mở ra đến mặt đất, bị Lưu Ly Đại sư tỷ tẩy qua ngâm qua lại rút lại phân nửa.
Mặc dù tốc độ Vệ Uyên phun ra nuốt vào ánh trăng đang từ từ tăng lên, nhưng thuốc của Đại sư tỷ cũng càng ngày càng bá đạo, so sánh ra thì vẫn là Đại sư tỷ ác hơn.
Chỉ có bóng tối trong trăng tròn trên đỉnh đầu từ đầu đến cuối không thay đổi, dù Vệ Uyên có hút thế nào cũng không tăng không giảm, bất động bất diệt.
Bài giảng kết thúc, Vệ Uyên không về nhà mà đi thiện phòng mua ba trăm cân gạo, chứa đầy một thùng lớn.
Gạo trong Thái Sơ cung không phải gạo thường mà là linh mễ giàu linh khí. Linh mễ cũng là nguyên liệu chính của uống khí đan, ăn một chén nhỏ là đủ no cả ngày. Hơn nữa, trong Thái Sơ cung, một thùng cơm để mười năm cũng không hư.
Vệ Uyên định tiết kiệm tiền uống khí đan. Tiền một tháng dùng để mua uống khí đan nếu dùng mua cơm thì đủ ăn cả năm. Có thùng cơm này, Vệ Uyên thậm chí có thể tiết kiệm được thời gian đi kiếm ăn.
Vệ Uyên trong lòng quyết tâm, trừ lúc đi học, tất cả thời gian đều dùng để tu luyện, từng giây từng phút cũng không lãng phí. Phun ra nuốt vào ánh trăng không cần suy nghĩ, nên cũng không cần uống khí đan để thanh minh tinh thần.
Mặc dù vẫn cảm thấy cần ngủ, nhưng lúc ngủ vẫn có thể phun ra nuốt vào ánh trăng!
Mấy ngày sau, Vệ Uyên tan học, đang phun ra nuốt vào ánh trăng thì bỗng nghe thấy tiếng chuông dịu nhẹ, là có người đến thăm.
Vệ Uyên thu công đứng dậy, mở cửa sân, thấy một đồng học cùng lớp. Hắn thấy Vệ Uyên, chắp tay nói: “Bảo Vân tiểu thư tu luyện có thành tựu, đêm mai mở tiệc chiêu đãi đồng môn tại Say Gió lâu, đồng thời thương nghị ứng phó tiểu khảo tông môn ba năm sau, mời Vệ sư đệ nhất thiết phải có mặt.”
Vệ Uyên tất nhiên không có lý do gì mà không đi.
Chỉ là lúc mới nhập học hầu như ai cũng gọi sư huynh, giờ đã thành Vệ sư đệ.
Ngày hôm sau khi hoàng hôn, một cỗ xe ngựa nhẹ nhàng linh hoạt dừng trước viện Vệ Uyên, chở hắn đến Say Gió lâu. Xe ngựa chạy như bay mà lại vô cùng êm ái, mấy chục dặm đường chỉ trong chốc lát là tới, trong xe Vệ Uyên thậm chí không cảm thấy xe đang động.
Xuống xe, Vệ Uyên không khỏi cảm thán thủ bút của Bảo gia thật lớn, chiếc xe ngựa này chỉ chở một mình hắn, cả lớp ba mươi mấy đồng môn, chẳng phải cần hơn ba mươi cỗ xe ngựa sao?