Chương 47: Tròn năm
Một ngày này, Vệ Uyên chợt nhớ tới, mình tới Thái Sơ cung đã đầy một năm. Nếu không phải mỗi ngày ban ngày lên lớp, hắn đều có chút không phân rõ mình đến tột cùng là người hay là ngọc thiềm. Thật sự nói, vẫn là phun ra nuốt vào ánh trăng thời gian chiếm đa số.
Lúc này sắc trời đã tối, minh nguyệt mới lên, gió đêm bên trong có từng tia từng tia ý lạnh, cây cối cao lớn trong tiểu viện cô tịch ném xuống những bóng tối pha tạp. Vốn là cảnh đêm thê mỹ, nhưng Vệ Uyên nhìn mặt trăng liền muốn ói.
Thế nhưng là đạp lên tiên đồ một năm tròn, cũng không thể cứ như vậy trôi qua?
Vệ Uyên ngay trong viện, trên bàn đá bày chén đĩa, trong chén trà là nước trong, giữa đĩa đặt một viên uống khí đan. Đây chính là hắn vì mình chuẩn bị tiệc tròn năm. Nói đến lần trước ăn đồ ăn của nhân gian, vẫn là Bảo Vân mở tiệc chiêu đãi, sau đó Vệ Uyên vẫn ăn không ngồi rồi, đã ăn ròng rã một năm.
Một năm này mười phần gian khổ.
Tiền tiêu vặt Phần Hải chân nhân cho sớm đã dùng hết, Vệ Uyên còn thiếu Khải Tư đường hơn hai ngàn hai. Ngoài ra, việc học còn có chút nợ tiêu xài không thể thiếu, Vệ Uyên đành phải mượn từ khoản tiền Bảo Vân đặt tại công đường, tích luỹ một năm, cũng mượn hơn ngàn lượng. Tính ra, Vệ Uyên mắc nợ hơn vạn, cũng coi như có chút thành tựu.
Một năm này đặc biệt cô tịch.
Từ khi gặp Phần Hải chân nhân, Vệ Uyên tổng cộng chỉ gặp Trương Sinh tầm mười lần, chung một chỗ chưa tới nửa ngày. Trừ lên lớp, thời gian còn lại Vệ Uyên hầu như đều ngồi trên đá lớn, ngẩn người nhìn trăng tròn. A, đối với ngọc thiềm mà nói, ngồi hay nằm cũng chỉ là một tư thế.
Phun ra nuốt vào ánh trăng? Hiện tại Vệ Uyên ngủ cũng có thể phun ra nuốt vào ánh trăng.
Một năm này áp lực như núi.
Đến bước này, kỳ thật cũng không quan trọng cố gắng hay không, dù sao một ngày chỉ có mười hai canh giờ, không thể nào thêm ra một canh giờ.
Hồi tưởng lại một năm qua, thế mà chỉ cần nghĩ lại, tất cả mọi chuyện liền đều nghĩ xong.
Vệ Uyên than nhẹ một tiếng, ngồi bên bàn, nâng chén trước kính Vệ Hữu Tài ở xa Ung châu, lại kính Trương Sinh, uống một hơi cạn sạch, sau đó cầm lấy uống khí đan, làm ra vẻ khảng khái phóng khoáng, ngửa đầu nuốt vào.
“Ngươi đang làm gì?” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng Trương Sinh.
Vệ Uyên giật mình không nhẹ, viên uống khí đan kẹt trong cổ họng, nuốt không xuống, nhổ cũng không lên.
Vệ Uyên vừa quay đầu lại liền thấy Trương Sinh mặt không chút biểu tình, lập tức mặt nóng lên, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết bay thẳng lên đỉnh đầu, hận không thể đào hố chôn mình xuống.
Trương Sinh cứ nhìn Vệ Uyên, nhìn đến mặt Vệ Uyên từ đỏ chuyển sang tím, sắp phun ra máu thì bỗng nhiên cười.
Vệ Uyên bỗng nhiên cảm thấy núi cao vạn trượng trong lòng biến mất, vui sướng trào dâng. Hắn đã không nhớ bao lâu không thấy sư phụ cười.
Trương Sinh liếc nhìn chén trà trên bàn và những chén đĩa được bày biện chỉnh tề, mặt Vệ Uyên lại đỏ lên.
Trên bàn đặt hai đôi đũa.
Trương Sinh cũng không nhịn được nữa, cười ha hả, cười đến Vệ Uyên muốn đập đầu chết.
Trương Sinh cười đến đau bụng gập cả người, mới miễn cưỡng ngừng cười, nghiêm mặt nói: “Tổ sư đo lường tính toán thiên cơ, liệu định hôm nay ngươi tu hành viên mãn, cố ý bảo ta dẫn ngươi đi điện Thiên Thanh một chuyến.”
“Tu hành viên mãn?!” Vệ Uyên vui mừng quá đỗi.
Ròng rã một năm, Vệ Uyên phun ra nuốt vào ánh trăng đến nỗi sắp quên mình vẫn là người. Mặc dù bóng tối trong trăng tròn vẫn như lúc đầu, nhưng tổ sư đã nói mình tu hành viên mãn, thì hẳn là không sai.
Trương Sinh nói là tổ sư chứ không phải sư tổ, tổ sư ở điện Thiên Thanh chỉ có thể là Huyền Nguyệt chân quân.
Tổ sư triệu hoán, tự nhiên không thể trì hoãn, Trương Sinh thả ra phi kiếm, mang theo Vệ Uyên lên không. Chỉ là thỉnh thoảng hắn lại cười vài tiếng, phi kiếm lung lay, lúc cao lúc thấp.
Trương Sinh cười một tiếng, Vệ Uyên liền muốn nhảy khỏi kiếm.
Phi hành trên đường, Trương Sinh bỗng nhiên nói: “Hôm nay là ngươi vào cung một năm, cũng coi là thời gian đáng kỷ niệm.”
Vệ Uyên khẽ giật mình, bỗng nhiên mũi cay cay, không ngờ Trương Sinh lại nhớ rõ. Trôi qua một năm, hắn mỗi tháng mới gặp Trương Sinh một lần, suýt nữa tưởng sư phụ không muốn mình nữa.
Một năm này, Vệ Uyên lại cao lớn không ít, đã vượt qua Trương Sinh chóp mũi, lúc này muốn sờ đầu hắn đã không thuận tay. Trương Sinh vỗ vỗ vai Vệ Uyên, ôn thanh nói: “Đứa nhỏ ngốc, tiên đồ từ từ, ngươi ta sư đồ, cuộc sống sau này còn dài.”
Vệ Uyên cái mũi lại thấy chua chua, con mắt cũng có chút khô khốc.
Phi kiếm như uống rượu say, nhưng cuối cùng vẫn nhớ đường, cuối cùng vẫn đến điện Thiên Thanh.
Điện Thiên Thanh cao tám mươi tám trượng, so điện của Phần Hải chân nhân còn hùng vĩ hơn nhiều. Vệ Uyên cùng Trương Sinh đứng trong đại điện, liền nghe từ trên cao truyền tới một thanh âm ôn hòa hùng hậu: “Ngươi chính là Vệ Uyên? Hãy phóng xuất quan tưởng đồ ra xem.”
Vệ Uyên khoanh chân ngồi xuống, công pháp này đã khắc vào tận xương tủy, còn chưa nhập định, quan tưởng đồ đã xuất hiện, ngọc thiềm không kịp chờ đợi liền há một miệng lớn nuốt ánh trăng!
Lúc này, quan tưởng đồ không chỉ hiện ra trong thức hải Vệ Uyên, mà còn cùng tỉ lệ cụ thể hiện ra ở giữa điện Thiên Thanh.
Giữa điện Thiên Thanh xuất hiện một tảng đá lớn, trên đá lớn nằm một con ngọc thiềm khổng lồ gần trăm trượng, đầu đã chạm đến đỉnh điện, trăng tròn ngay ở ngoài đỉnh điện!
Điện Thiên Thanh lớn như vậy, mà lại chứa được cả một bức quan tưởng đồ?!
Đại điện yên tĩnh im ắng.
Rốt cục, Huyền Nguyệt chân quân lại lên tiếng: “Vệ Uyên, ngươi tu tập ⟨Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt Đồ⟩ đã được ba trăm sáu mươi lăm ngày, mà vẫn không thể khai thác thêm. Ta truyền cho ngươi một pháp, có thể giúp ngươi lập tức tiến vào trạng thái nhập định, ngươi hãy tạm đi trắc điện tu hành.”
Vệ Uyên theo lời đứng dậy, đến trắc điện tu hành. Hắn đối với quan tưởng đồ trong đại điện chẳng chút kinh ngạc, dù sao mỗi ngày hắn đều phải nghĩ về thiềm sinh, thực tế chẳng có gì đáng xem.
Vệ Uyên rời đi, trong đại điện liền hiện ra sáu thân ảnh, Phần Hải chân nhân cũng ở đó. Mấy vị chân nhân nhìn con ngọc thiềm to lớn kia, đều trầm mặc.
Đại điện bỗng nhiên biến mất, mới thấy được toàn bộ quan tưởng đồ, mọi người như đang đứng giữa hư không. Đó là Huyền Nguyệt chân quân dùng thần thông làm biến mất đại điện, để mọi người có thể thấy toàn bộ quan tưởng đồ.
Huyền Nguyệt chân quân hỏi: “Trương Sinh, ngươi là sư phụ hắn, ngươi có biết hắn tu luyện đến mức độ này không?”
Trương Sinh đáp: “Đệ tử ngày ngày bận rộn, chỉ mỗi tháng đến chỉ điểm một lần. Ban đầu thấy quan tưởng đồ hơi lớn, nhưng nhìn nhiều rồi cũng quen. Huống hồ Vệ Uyên tu hành cũng không có chỗ nào sai sót, nên đệ tử không can thiệp thêm.”
“Vậy ngươi đang bận rộn cái gì?” Huyền Nguyệt chân quân giọng nói có vẻ trách cứ.
Trương Sinh như vô tình liếc nhìn Phần Hải chân nhân, rồi đáp: “Không có gì.”
Huyền Nguyệt chân quân không truy cứu, mà nói: “Mặc dù thiên ngoại khí vận vẫn còn, nhưng Vệ Uyên đã hấp thụ được ba trăm sáu mươi lăm ngày rồi, cái gọi là “hăng quá hóa dở”, không thể hấp thụ thêm nữa.”
Trong vầng trăng tròn khổng lồ, bóng tối kia lộ rõ, người tu vi cạn thấy không ra điều gì, nhưng những chân nhân ở đây lại đều cảm thấy bất an.
Một vị chân nhân nói: “Thiên ngoại khí vận dù sao cũng khác với khí vận của thế giới ta, Vệ Uyên chuyển hóa nó thành căn cơ của mình, chẳng phải là như ăn cắp sao?”
Huyền Nguyệt chân quân nói: “Đó chính là điều ta lo lắng, cho nên ta sẽ đích thân phong bế thông đạo khí vận.”
Một vị chân nhân khác đột nhiên nói: “Hấp thụ ba trăm sáu mươi lăm ngày mà vẫn không có biến hóa gì, cái này… cái này thiên ngoại khí vận chẳng phải là giống như thiên địa đại vận?”
Các chân nhân khác đều hiểu ra, đều hít sâu một hơi.
Trên không rủ xuống một đạo ánh trăng tinh tế, đó là đạo pháp đặc trưng của Huyền Nguyệt chân quân. Ánh trăng rơi vào vầng trăng tròn trong quan tưởng đồ, bóng tối giữa trăng liền trở nên mờ nhạt, dần dần tiêu tán.
Theo bóng tối giữa trăng tiêu tán, các vị chân nhân đều nhẹ nhàng thở ra, có cảm giác thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng đúng lúc đó, bóng tối lại đột nhiên mở rộng cực nhanh, trực tiếp tràn ra từ trong vầng trăng tròn, rồi từ trong bóng tối sinh ra một con chim ba đầu!
Nó vừa xuất hiện, liền đảo mắt nhìn quanh đại điện, rồi cuối cùng tiến lại gần Trương Sinh.