Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 2

- Ừ, muốn tới báo danh. Dù sao đây cũng là cuộc hội thảo do Bộ năng lượng tổ chức, về hình thức phải làm cho đủ mới được. Hình như Chủ tịch Vi Phong cũng sẽ tham gia.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi nói:
- Bí thư Ninh đi, Bí thư Ứng vừa lên, chẳng lẽ Trưởng ban Trang không định động đậy gì sao?

- Tôi? Tạm thời chưa có ý này. Ngoài Bí thư Ninh và Bí thư Ứng động ra, cậu không thấy mọi người vẫn im ắng sao? Có lẽ đợi sau Đại hội Đảng thì tỉnh mới có động tác.
Trang Quyền cười nói:
- Sao, ở Bắc Kinh vui quên trời đất hay thấy quê hương tốt hơn?

- Mỗi nơi đều có cái hay của nó. Công việc trên bộ theo trình tự, anh có thể an nhàn làm việc mình muốn nhưng bị nhiều thứ trói buộc, về cơ bản chỉ có thể làm trong một bộ khung có sẵn. Còn ở tỉnh có nhiều quyền hơn, có thể buông tay chân nhưng lại mạo hiểm hơn.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và nói.

- Tôi sao cảm thấy cậu thích làm việc ở địa phương hơn vậy?
Trang Quyền nói.

- Ha ha, tôi cũng đã cẩn thận suy nghĩ và thấy đời mình có lẽ không được yên ổn. Tôi lúc đang làm vui vẻ ở Khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu lại bị lãnh đạo ghét, tôi chỉ có thể lên Sở Giao thông, xuống Ninh Lăng. Công việc Huyện Hoa Lâm vừa xong, lãnh đạo nói muốn cậu đi gánh vác trọng trách nên đẩy tôi sang Tây Giang. Tây Giang vừa mới khởi sắc, vốn nghĩ sẽ làm Phó thị trưởng thường trực Ninh Lăng, vậy mà lại bị đá sang Hoài Khánh. Làm ở Hoài Khánh ba năm, vừa mới tạo được chút thành tích, lãnh đạo nói muốn tôi lên vị trí cao để nhìn xa hơn. Cũng được, xem ra tích cách của tôi ngồi ở một chỗ chắc khó.

Trang Quyền nghe xong cũng hiểu Triệu Quốc Đống nói không phải không có căn cứ. Tâm lý lãnh đạo khi dùng người đúng là khó nắm bắt. Anh lớn mật triển khai công việc có lẽ có người nói anh chưa đủ thành thục, trầm tĩnh. Anh nếu quá cẩn thận, có người lại nói anh thiếu trí tiểu thủ…

Triệu Quốc Đống ở Hoài Khánh bị người ta đẩy đi khỏi vị trí Thị trưởng, mặc dù trên danh nghĩa lên bộ là lên chức nhưng người có tin tức nhanh nhạy trên tỉnh đều biết đây là do Yến Nhiên Thiên làm ra. Đương nhiên việc này cũng có liên quan một chút đến công việc của Triệu Quốc Đống. Nhưng nếu là Thị trưởng khác thì không chừng sẽ không có việc này.

- Được rồi Quốc Đống, chuyện này ai có thể nói rõ ràng, không chừng ngày mai cậu về An Nguyên thì sao?
Trang Quyền thuận miệng nói:
- Nếu là muốn làm việc thì ở đâu cũng có thể mà. Cậu làm việc, lãnh đạo nhất định biết rõ. Kẻ hái đào chỉ được một hai lần, chẳng lẽ lần nào cũng được như vậy sao?

- Ha ha, Trưởng ban Trang, lời này của anh đúng là rất thích nghe đó. Chẳng qua anh nghĩ xem có vài thứ phải dựa vào duyên. Ví dụ như ngành điện tử thông tin Hoài Khánh đâu phải tùy tiện lúc nào cũng có cơ hội. Tài nguyên chỉ có từng đó, người ta đầu tư vào đâu xây dựng nhà máy không thể vì anh thay đổi địa phương mà sẽ đi theo anh. Cho nên tôi lúc đầu mới không nỡ. Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt, ít nhất tôi ở Hoài Khánh đã thắp ngọn lửa hy vọng cho Hoài Khánh mà. Có thể phát triển thêm nữa hay không là do lãnh đạo sau này, tôi không làm thất vọng quần chúng nhân dân Hoài Khánh là đủ.



Xe Desert Prince chạy từ nội thành về phía đông. Triệu Quốc Đống từ chối khéo bên Ninh Lăng đến đón. Hắn thích một mình lái xe chạy từ An Đô qua Vĩnh Lương đến Ninh Lăng hơn. Đoạn đường này trước hắn đã đi rất nhiều lần.

Xe chạy qua huyện Kim Lương - Vĩnh Lương, một lần nữa tiến vào khu vực miền núi. Tà Nguyệt Lĩnh hiện nay đã được cải thiện đáng kể tình hình giao thông. Quốc lộ 915 sau nhiều lần tu sửa nhưng do lưu lượng xe tăng quá nhanh khiến khả năng chịu tải của nó giảm đi. Nhất là việc tắc đường ở Vĩnh Lương càng lúc càng nhiều. Chẳng qua hôm nay Triệu Quốc Đống khá may mắn, chạy qua Vĩnh Lương vào địa phận Thổ Thành mà vẫn không bị tắc đường.

Chẳng qua còn cách Thổ Thành tầm 10km lại gặp chuyện này. Xe biển AnA, AnM, AnV chiếm đa số.

Triệu Quốc Đống nhíu mày, xem ra trong thời gian ngắn không thoát được. Theo hắn nhớ năm trước nữa cùng Vương Lệ Quyên đến Hoa Lâm thấy vẫn được mà, sao hai năm mà đã thành như vậy?

Triệu Quốc Đống xuống xe đứng bên đường nhìn tới thì thấy một con rắn dài không thấy đầu, các lái xe ở trên xe đứng một lúc không thấy có thể đi nên đều xuống xe tìm chỗ mát mẻ nghỉ tạm.

Hai lái xe ngồi trên xe AnV đi tới, xem ra bọn họ quen nhau.

Triệu Quốc Đống nhìn trước, nhìn sau và có chút buồn bực. Tắc đường thế này không biết tối có đến được Ninh Lăng không? Hắn liền gọi cho Hoắc Vân Đạt. Hai người Hoắc Vân Đạt, Mạc Vinh đã chờ hắn ở Ninh Uyển.

- Ông anh, bây giờ có thường xuyên tắc như thế này không?
Triệu Quốc Đống nghĩ bây giờ chỉ có thể chờ, xe hai bên đều đầy, muốn vòng đường khác cũng không thể.

- Cái này cũng không thường xuyên, mới xuất hiện trong thời gian này mà thôi. Mẹ kiếp, nghe nói huyện thành Thổ Thành đang được cải tạo, không cho xe tải đi qua, đường thay thế chưa làm tốt, đường rất xấu, hay có xe sa lầy. Dân chúng ở bên đòi giá rất đắt khi đẩy xe qua hố, một xe rơi xuống không có 200 thì đừng mong có người đẩy giúp, không biết có phải Thổ Thành giở trò không?
Một lái xe nhìn xe Triệu Quốc Đống thấy biển xe An Đô, hơn nữa giọng cũng là An Đô nên có chút tùy tiện.

- Ồ, huyện thành Thổ Thành cải tạo?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình nói.

Huyện thành Thổ Thành là một huyện thành có nhiều năm trước, hơn nữa từ xưa đã là một vị trí chiến lược quân sự, nó là yết hầu của khu vực An Đông, Tương tây tiến vào An Tây, địa thế hiểm yếu.

Bây giờ tường vây bên ngoài huyện thành Thổ Thành vẫn được giữ khá tốt, trên tường vẫn còn nhiều công trình kiến trúc quân sự như nơi giấu binh, trạm gác. Hơn nữa phía bắc huyện thành vẫn được giữ khá tốt. Có thể nói đây là nơi được bảo tồn tốt nhất của cả tỉnh An Nguyên.

Nghe nói trong cuộc cách mạng văn hóa, quân đội muốn phá huyện thành này nhưng bởi vì dân chúng tụ tập phản đối, nói đây là nơi cư trú của bọn họ, các anh phá thì bọn họ lấy đâu ra nơi ở nên mới giữ lại được.

Một huyện thành có giá trị lịch sử lớn đến như vậy, không biết Thổ Thành cải tạo như thế nào? Chẳng qua nghe giọng của lái xe thì hình như ngay cả cổng thành cũng sẽ được dỡ xuống, điều này chính là nguyên nhân làm Triệu Quốc Đống giật mình.

Lúc hắn còn làm việc ở Ninh Lăng thì đã từng tới Thổ Thành. Hắn đến có việc riêng nên chỉ nhìn qua một chút. Nhưng mặc dù vậy vẫn có ấn tượng rất sâu về Thổ Thành, nhất là các công trình phòng ngự chiến tranh thời cổ ở phía bắc huyện thành vẫn được bảo tồn tốt. Có thể nói đây là viện bảo tàng quân sự cổ.

- Đúng thế, huyện thành Thổ Thành đã xuống cấp trầm trọng, tường thành cứ thế sụp xuống chia đôi trong thành và ngoài thành lại. Huyện đã sớm muốn cải tạo nhưng có lẽ không có tiền nên không động. Bây giờ nghe nói thị xã cũng thấy Thổ Thành rất khó khăn nên mới nghĩ biện pháp cỉa tạo.
Lái xe còn lại có lẽ là người ở Thổ Thành nên nói.

- Ngay cả thành tường cũng đập đi sao?
Triệu Quốc Đống có chút khẩn trương nên hỏi.

- Ừ, tôi nghe nói là kết hợp cải tạo thành cũ và sửa chữa lại. Chẳng qua nghe nói cũng không phải đập hết đi mà chỉ phá chỗ xuống cấp trầm trọng, hầu hết vẫn được giữ lại, chắc là di tích lịch sử gì đó.

- Nghe nói đã được xây dựng lại từ đời Thanh thì có thể là di tích lịch sử gì chứ? Một đống lớn đất và chút gạch vỡ, ngay ở đó cũng sợ gió lạnh lùa vào. Tôi ở cách tường không xa nên biết mà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất