Lộng Triều

Quyển 15 - Chương 42

Dù không đến mức cả đêm không ngủ nhưng không thể không nói tin tức nhận được hôm nay đã làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ.

Từ ngữ cán bộ dự bị chính là nói nếu như xác định một vị trí nào đó thì những người này được ưu tiên đầu tiên. Nó cũng là cái nhìn của lãnh đạo chủ yếu đối với anh. Đương nhiên ở tỉnh An Nguyên cũng có nghĩa là bốn người Ứng Đông Lưu, Tần Hạo Nghiên, Miêu Chấn Trung cùng với Hàn Độ.

Triệu Quốc Đống tin Tần Hạo Nghiên cùng Miêu Chấn Trung không quá thích hắn, thậm chí hắn cũng nghe một vài dư luận nói chỉ giỏi lấy lòng lãnh đạo chủ yếu, thích tạo dư luận, độc đáo, chuyên quyền, không có cái nhìn đại cuộc. Triệu Quốc Đống cũng vì thế mà suy nghĩ qua cách làm của mình, nhưng cuối cùng không chấp nhận quan điểm này. Hắn cảm thấy chỉ cần mình thấy thích hợp là sẽ làm, sẽ không vì dư luận mà dừng bước.

Làm Triệu Quốc Đống vui mừng chính là công việc của mình đã được Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu tán thành. Điều này là rất quan trọng, bởi vì hắn biết hiện ở nền chính trị Trung Quốc thì công việc của một người muốn tất cả lãnh đạo đánh giá cao là không thể, nhưng anh phải làm được lãnh đạo chủ yếu tán thành, đó là quan trọng nhất. Nhất là cái nhìn của Bí thư tỉnh ủy đối với công việc của anh ở trình độ rất lớn quyết định công việc của anh làm tốt hay không?

Cũng may quan điểm của hắn và Ứng Đông Lưu khá gần nhau, điểm này làm Triệu Quốc Đống chiếm không ít cơ hội. Sân khấu Ninh Lăng chính là cơ hội tốt để hắn biểu diễn.

Do Ninh Lăng trọng điểm phát triển ngành Bảo vệ môi trường cũng khiến cho hắn tạo được quan hệ tốt với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Dương Kính Quang quan tâm đến ngành này. Là Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, y mặc dù không là lãnh đạo chủ yếu nhưng kinh nghiệm và vị trí của y khiến y hay tiếp xúc với Bí thư Ứng, có sức giúp đỡ lớn cho Triệu Quốc Đống. Hơn nữa hắn còn có quan hệ mật thiết với Nhâm Vi Phong cùng Hàn Độ, trong Tỉnh ủy hắn đã có bốn phiếu chắc chắn.

Trong đó còn một phiếu của Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu là rất quan trọng, phiếu này sẽ quyết định đến các thường vụ trung lập bỏ cho ai.

Khi Triệu Quốc Đống tỉnh lại, mở mắt nhìn trần nhà thì mọi chuyện như về với thực tại. Chu Đăng Cao muốn đến Điền Nam làm Phó chủ tịch tỉnh cũng tốt, Ngô Nguyên Tể tính trước hướng đi của mình cũng tốt, nó không quan hệ mấy đến hắn. Triệu Quốc Đống tạm thời không biết mình có gặp cơ hội gì không? Mặc dù Hàn Đông đã nói ra vài điều, chẳng qua đó là chuyện tốt đẹp nhất. Bây giờ hắn cần làm gì thì vẫn nên làm cái đó, không nên suy nghĩ quá xa vời.



Triệu Quốc Đống nhận được điện của Chung Dược Quân thì hắn đang ngồi trong quán café nói chuyện với Lưu Kiều về việc tập đoàn đầu tư Trung Hoa hợp tác với Ninh Lăng xây dựng hạng mục sân bay Đông Trại.

Mặc dù hắn không chắc chắn, thậm chí Lưu Kiều cũng hỏi hắn ở tình hình hiện tại có chắc chắn năm nay Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia sẽ thông qua hạng mục xây dựng sân bay Đông Trại không? Triệu Quốc Đống vẫn dám vỗ ngực đảm bảo.

Chung Dược Quân đưa đến tin tức làm Triệu Quốc Đống rất vui vẻ.

Hai hôm trước Tô Giác Hoa tham gia một hội nghị phát triển của khu vực trung tây đã đưa ra quan điểm đó là hiện nay quốc gia mặc dù dùng chính sách khống chế nền kinh tế, nhưng chính sách đối với các ngành nghề mới có giá trị cao sẽ không thay đổi, còn cổ vũ phát triển, nhất là cổ vũ các công ty tư nhân. Cơ sở vật chất của khu vực trung tây khá lạc hậu, nó ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của khu vực. Quốc gia và chính quyền địa phương cũng cần căn cứ tình hình thực tế mà đưa ra các biện pháp giúp đỡ, đồng thời cổ vũ các tytn tiến vào ngành xây dựng cơ sở vật chất này.

Triệu Quốc Đống rất nhạy cảm nhận ra hàm nghĩa trong bài phát biểu của Tô Giác Hoa, đó là tín hiệu đáng mừng.

Hai hôm sau, hội nghị thường trực Ủy ban nhân dân tỉnh đã thông qua hạng mục xây dựng sân bay Đông Trại, hạng mục trung tâm xử lý nước thải, hạng mục xây dựng đường quốc lộ trong toàn thị xã Ninh Lăng, sau đó cũng trình lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê duyệt.

Lưu Kiều thấy Triệu Quốc Đống vui vẻ liền đoán ra được đôi chút. Cô nói:
- Ủy ban tỉnh An Nguyên đã thông qua?

- Vâng, vừa thông qua, em đang giục thị xã nắm bắt thời gian cùng Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh trình đơn lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng cần nhờ chị giúp một chút.
Triệu Quốc Đống quen cách gọi của Lưu Nhược Đồng khi gọi Lưu Kiều. Còn lúc không có thành viên gia đình nào khác hắn gọi thẳng tên cô. Lưu Kiều cũng thích cách gọi này.

- Ừ, bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì tập đoàn chị cũng có thể phát huy một chút tác dụng. Đương nhiên không thể tác động đến quyết định, chỉ có thể làm bọn họ tăng nhanh trình tự.
Lưu Kiều cười nói:
- Chủ yếu vẫn là dựa vào chú.

- Cái này em biết, đây vốn là việc của em mà.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói. Ở tỉnh bắt được tín hiệu do Tô Giác Hoa phát ra nên phê duyệt, hắn tin Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng như vậy. Nhưng hạng mục sân bay Đông Trại với vốn đầu tư trên một tỷ thì nhất định phải được trình lên Quốc vụ viện.

- Có lời này của chú thì chị cũng yên tâm. Bây giờ chị nghĩ chúng ta có thể bàn đến kế hoạch góp cổ phần rồi chứ?

Lưu Kiều là nhà kinh doanh chính cống, mặc dù có lúc thoạt nhìn cô xuất phát từ việc giúp Triệu Quốc Đống, nhưng cô cũng mong đạt được nhiều cơ hội cho tập đoàn.

Tạo mối quan hệ cá nhân tốt với hắn không chỉ dựa vào quan hệ họ hàng. Tên Triệu Quốc Đống này mặc dù vào quan trọng nhưng còn có sự nhạy bén trong kinh doanh.

- Đương nhiên có thể rồi, chẳng qua không phải chị và em nói chuyện, mà là do nhân viên chuyên môn hai bên nói chuyện mới đúng. Em cũng không quen với việc chuyên môn, thậm chí có thể nói là xa lạ. Em cũng không nhúng tay vào việc không quen, hình như chị cũng thế thì phải.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

Lưu Kiều nở nụ cười:
- Quốc Đống, nếu quan chức địa phương đều được như chú thì chị nghĩ quốc gia chúng tôi sẽ tránh được nhiều việc vô vị. Tính khả thi của hạng mục sân bay Đông Trại, Ninh Lăng cũng đã mời hai công ty chuyên môn đánh giá, mà lần này về cơ chế cổ đông Ninh Lăng lại mời một tổ chức trung gian tư vấn, xem ra chú không đủ tin tưởng tập đoàn đầu tư Trung Hoa bọn chị rồi, hay là cảm thấy con người chị quá tính toán?

- Không phải như vậy. Hạng mục khổng lồ như vậy thì em nghĩ nên cẩn thận vẫn hơn, coi như là sự trách nhiệm của Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng với người dân nộp thuế, đồng thời cũng là một cách tốt để giao cho nhà đầu tư chiến lược bên chị mà.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Ở điểm này em thà cẩn thận một chút, cho nên em hy vọng có thể có nhà đầu tư chiến lược khác tiến vào.

Lưu Kiều nhíu mày nói:
- Còn có nhà đầu tư khác? Bọn họ cũng thấy hứng thú với sân bay Đông Trại? Chú đây là muốn thử bên chị hay là muốn bên chị đầu tư thêm?

- Không phải vậy, trong mắt chị nếu hạng mục sân bay Đông Trại chỉ có thua lỗ thì tập đoàn đầu tư Trung Hoa sẽ chấp nhận đầu tư sao? Hơn nữa Ninh Lăng còn đảm bảo về khoản tiền lãi tối thiểu cho tập đoàn đầu tư Trung Hoa, như vậy chị dám nói hạng mục này có sức hấp dẫn không? Chẳng lẽ tập đoàn đầu tư Trung Hoa là làm từ thiện cho Ninh Lăng sao?

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói. Từ góc độ thị trường mà nói thì chỉ đặt cược hết vào một cửa là không thích hợp.

Lưu Kiều nghe vậy không khỏi nhíu mày suy nghĩ.

Trước đó ban lãnh đạo của tập đoàn đầu tư Trung Hoa vẫn còn nghi ngờ về sân bay Đông Trại Ninh Lăng, căn cứ các tài liệu thu thập được thì sân bay chi nhánh có thể duy trì được việc kinh doanh có lãi là quá hiếm, trừ một vài thành phố mạnh về du lịch ra thì trên cơ bản đều phải bù lỗ. Vì thế tập đoàn cũng không quá ủng hộ hạng mục này.

Nhưng do năm ngoái Ninh Lăng phát triển rất nhanh, hơn nữa xung quanh phạm vi trên 300km quanh Ninh Lăng không có sân bay nào, đồng thời Ninh Lăng đang đẩy mạnh phát triển ngành du lịch khiến cho tập đoàn đồng ý việc quan sát hạng mục này, nếu chứng minh được sân bay Đông Trại sẽ kinh doanh có lãi thì mới chấp nhận đầu tư.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất