Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 133

Trong tất cả các quan chức mà Tôn Trường Phú từng tiếp xúc, Triệu Quốc Đống không thể nghi ngờ là người mà y khó phán đoán nhất.

Nhất là lần đó đối phương đã dạy cho mình một bài học làm cả đời Tôn Trường Phú khó có thể quên. Tôn Trường Phú đã có lần lầm tưởng đối phương nhất định muốn chiếm một khoản tiền lớn từ mình. Mặc kệ về công hy tư, mình phạm sai lầm ở công ty rượu Ninh Lăng thì cũng sẽ là nhược điểm ở trong tay đối phương, nhưng đối phương chỉ mỗi yêu cầu mình ủng hộ lễ hội Văn hóa dân tộc ở Ninh Lăng xong là thôi, điều này làm Tôn Trường Phú khó có thể tin.

Sau đó Triệu Quốc Đống cũng hết sức ủng hộ sự phát triển của tập đoàn mình, Tôn Trường Phú càng chấn động khó hiểu hơn. Hắn từng thông qua các loại thủ đoạn thử dò xét đối phương nhưng kết quả đạt được là rất thất vọng, làm cho Tôn Trường Phú gánh một gánh nặng không nhỏ giống như mình nợ đối phương vậy. Tôn Trường Phú thà đồng ý đối phương có yêu cầu, dù trả giá cao một chút thì Tôn Trường Phú cũng vui vẻ. Nhưng đối phương lại biểu hiện như một vị thánh nhân.

Đương nhiên cách nói này là hơi quá, Tôn Trường Phú cũng mơ hồ biết một vài tin đồn về Triệu Quốc Đống, nhưng Tôn Trường Phú rất khinh thường. Theo Tôn Trường Phú thấy thì đó đều là mấy chi tiết không quan trọng.

Mấy năm nay Tôn Trường Phú vẫn không tìm được cơ hội, đến khi Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng, y cũng không có cơ hội. Y cũng có lần nghi ngờ đối phương có phải đang câu cá lớn không nhưng tới khi Triệu Quốc Đống lên làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, y mới ý thức được đối phương không hề hẹp hòi như mình nghĩ.

Tôn Trường Phú vốn rất tự tin vào ánh mắt của mình, nhưng chỉ riêng Triệu Quốc Đống là y không nhìn thấu. Nhưng có một điều Tôn Trường Phú có thể khẳng định chính là Triệu Quốc Đống có tiền đồ vô lượng.

Nhìn đồng hồ, Tôn Trường Phú có chút khó hiểu, sao còn chưa tới?

Tôn Trường Phú đã chuyên môn bố trí người ở cửa đón, không phải y ra vẻ mà buổi gặp hôm nay còn có Lâm Cao Kim, bạn hợp tác làm ăn sau này với mình, hắn cũng rất hứng thú với Triệu Quốc Đống. Nếu hai người cùng ra cửa đón thì lại thấy không quá thích hợp. Hơn nữa Tôn Trường Phú cũng mơ hồ biết đôi chút về Triệu Quốc Đống, không quá thích làm như vậy.

..

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ lại gặp Mai Oánh ở đây. Lần trước ở Hoa Lâm thì hắn còn có chút ấn tượng, trong mắt đối phương lộ ra một tia vui mừng làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Mình thật sự rất hấp dẫn như vậy sao? Làm đối phương hứng thú như vậy ư?

- Mai tiểu thư, xin lỗi, tôi có hẹn khác.
Triệu Quốc Đống không để ý tới lời mời đầy nhiệt tình của đối phương mà lạnh nhạt nói. Xem ra ở mấy nơi như thế này đúng là khó tránh khỏi gặp được người quen.

- Không sao, ăn tối xong mới là thời gian hoạt động chính thức, thực ra chỉ là vài hoạt động rất bình thường. Có biểu diễn trang sức và bán đấu giá từ thiện, ai mua được sẽ quyên góp cho Hội chữ thập đỏ Trung Quốc. Ừ, tổng giám đốc Chu cũng tới đây, chẳng lẽ chủ nhiệm Triệu không muốn gặp bạn cũ?

- Chu Hâm Chu Đạt? Hai người bọn họ cũng muốn tới đây? Thế giới này đúng là nhỏ.
Triệu Quốc Đống nhoẻn miệng cười:
- Còn nhiều cơ hội gặp mặt mà, sao cứ phải là hôm nay. Nhưng thật ra đêm nay Mai tiểu thư rất đẹp. Chúc cô vui vẻ.

- Chủ nhiệm Triệu, ngài hình như rất sợ em, vừa gặp mặt đã muốn đi ngay là sao. Em có thể giải thích là do ngài sợ bị em hấp dẫn, hay là sợ em bị ngài hấp dẫn?

Trên mặt Mai Oánh lộ ra nụ cười đắc ý, hai má lúm đồng tiền càng hút mắt người ta, phối hợp với mái tóc được buông thõng càng làm cô thêm đẹp.

Sau khi từ Hoa Lâm về, Triệu Quốc Đống đã thông qua Đức Sơn để tìm hiểu về Mai Oánh. Hắn không tin Mai Oánh lại trùng hợp xuất hiện ở Hoa Lâm như vậy, lại trùng hợp gặp mình, còn có thể trực tiếp vào gặp mình. Mặc dù bây giờ còn chưa thể xác định ý đồ của Mai Oánh ở đâu nhưng Triệu Quốc Đống không muốn bị người tính kế. Hắn tuy dễ mềm lòng trước phụ nữ nhưng hắn không ngu.

Khi Mai Oánh đề xuất tham gia hoạt động buổi tối, Triệu Quốc Đống gần không không cần suy nghĩ đã từ chối.

Từ bên Đức Sơn, hắn nhận được tin Mai Oánh đúng là đến An Đô quay một bộ phim chứ không phải chuyên môn nhằm vào mình. Dù sao mình khi ấy bay thẳng từ Lam Đảo sang An Đô, không ai biết được mình sẽ tới Hoa Lâm. Nhưng điều này vẫn khó làm Triệu Quốc Đống hết suy nghĩ. Đức Sơn truyền tới một tin nữa là tình hình kinh tế của Mai Oánh trong thời gian này không quá tốt, nghe nói một hai năm trước tổn thất nặng nề ở thị trường chứng khoán, còn có lời đồn cô ả bị vay nặng lãi.

Chẳng lẽ ả muốn kiếm một khoản từ mình? Triệu Quốc Đống không phải không có suy nghĩ này. Nhưng mình không phải là triệu phú gì để mà cho tiền mà.

- Ha ha, cô nghĩ thế nào cũng được, tôi xin đi trước.
Triệu Quốc Đống cảm thấy mình phải rời đi. Hôm nay câu lạc bộ Hoa Đình hình như có hoạt động gì đó, đứng ở hành lang nói chuyện dễ gặp người khác. Không phải sợ người thấy mình đứng cạnh Mai Oánh, Triệu Quốc Đống chỉ đơn thuần không muốn người ta thấy mình tới đây. Mặc dù ở đây xuất hiện không ít quan chức.

- Chủ nhiệm Triệu, vậy lát em gọi điện cho ngài.
Mai Oánh có chút đắc ý giơ giơ điện thoại di động lên.

Triệu Quốc Đống có chút giật mình:
- Cô có số điện thoại của tôi?

Mai Oánh cười không đáp.

….

Tôn Trường Phú rất biết tạo không khí, ở đây chủ yếu là nhằm vào không khí.

Tôn Trường Phú giới thiệu Lâm Cao Kim cho Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống không ngờ một công ty mang tính truyền kỳ ở tỉnh An Nguyên lại do một người còn trẻ như vậy thành lập lên. Lâm Cao Kim chưa đầy 40 mà đã có khối tài sản khổng lồ đến thế.

Công ty thực phẩm của Lâm Cao Kim ở Nam Hoa là công ty thực phẩm lớn nhất An Nguyên, ngoài sản xuất chân giò hun khói, thịt đông lạnh, đồ hộp đã là sản phẩm số một An Nguyên ra, hơn nữa năm ngoái còn thành công sát nhập tập đoàn Đại Hoa – Hoa Lâm, cũng chuẩn bị mua lại công ty thực phẩm Tam Điệp Hoa Lâm, thực hiện thẩm thấu từ Nam Hoa sang Ninh Lăng, ý định chuyển trụ sở từ Nam Hoa sang bên Ninh Lăng có điều kiện vận chuyển thích hợp hơn. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để Tôn Trường Phú và Lâm Cao Kim hợp tác.

Tôn Trường Phú giới thiệu rất sinh động về quá trình quen biết và chuyển nhượng cổ phần của rượu Ninh Lăng cho Lâm Cao Kim, cũng nói qua mục đích mà mình chuyển nhượng cổ phần rượu Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống cũng tỏ vẻ hết sức ủng hộ Tôn Trường Phú muốn phát triển mạnh trong ngành vận tải.

Lâm Cao Kim không bỏ qua cơ hội giới thiệu tư tưởng chiến lược của mình với Triệu Quốc Đống, tạo dựng thương hiệu thực phẩm lớn nhất Trung Quốc. Từ chiếm lĩnh thị trường An Nguyên đến thị trường các khu vực trung quốc, cuối cùng chiếm lĩnh cả nước. Y dự định muốn lập cơ sở sản xuất ở khắp nơi trong cả nước.

Triệu Quốc Đống cũng mở lời khen đối phương. Ngành chế biến thực phẩm ở khu vực trung tây có sức lao động dồi dào không thể nghi ngờ là ngành có sức cạnh tranh lớn nhất

Không khí bữa ăn khá vui vẻ, Tôn Trường Phú và Lâm Cao Kim đều là người làm rất xuất sắc trong lĩnh vực của mình, mặc dù trên đường phát triển gặp không ít mạo hiểm và khó khăn nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy được chính là tinh thần không ngừng muốn tiến bước của bọn họ.

- Chủ nhiệm Triệu, hôm nay câu lạc bộ Hoa Đình có một hoạt động, ngài có hứng thú ngồi một chút không? Nói thật tôi và tổng giám đốc Lâm rất muốn nói chuyện nhiều một chút với ngài. Ngài bây giờ không ở Ninh Lăng, chúng tôi nếu muốn gặp ngài cũng không dễ. Cơ hội như hôm nay đúng là quá khó khăn có được. Tôi nghe bạn ở Bắc Kinh nói ngài rất khó tham gia các hoạt động, nghe nói nhiều người muốn bỏ rất nhiều tiền để mời ngài dùng cơm.
Tôn Trường Phú cười hì hì nói.

- Vậy sao? Vậy tổng giám đốc Tôn và tổng giám đốc Lâm cũng phải bỏ tiền ư?
Triệu Quốc Đống cười hỏi lại. Người muốn dùng tiền mời tôi ăn cơm, tôi có thể giải thích. Trong lòng bọn họ dự định sau khi mời tôi ăn cơm, quen biết tôi thì có lẽ về sau thông qua quyền lực trong tay tôi sẽ giúp bọn họ kiếm lại gấp mười thậm chí gấp trăm lần số tiền bọn họ bỏ ra để mời tôi dùng cơm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất