Cù Vận Bạch rất khó hiểu vì Bí thư đảng ủy và có thể xã Kỳ Lân lại cung kính và ân cần với Triệu Quốc Đống như vậy.
Ân cần còn có thể giải thích, Triệu Quốc Đống dù sao là Phó chủ tịch huyện, có thể giúp được lãnh đạo xã nhiều, bọn họ muốn nhờ Triệu Quốc Đống cũng là bình thường. Nhưng sự thân cận và tôn kính thật lòng kia làm Cù Vận Bạch có chút tò mò.
Từ lời nói làm Cù Vận Bạch hiểu rõ một chút về hai người Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu. Hai người mặc dù có tính cách khác nhau nhưng năng lực và trình độ lại rất tốt, không phải loại cán bộ xã dựa vào nịnh bợ lãnh đạo mà lên.
Mà hai người tôn trọng Triệu Quốc Đống lại không phải giả vờ. Cù Vận Bạch tự nhận cảm giác của mình không sai, cảm giác tôn kính thật lòng này không phải chỉ nói ngoài miệng là được, hơn nữa đối phương còn là lãnh đạo xã.
Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu cũng cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp như hoa sen này có quan hệ mật thiết với Chủ tịch Triệu, nhất là Chủ tịch Triệu đi cùng đối phương luôn tỏ vẻ thân mật khiến hai người mơ hồ có cảm giác, cho nên khi nói chuyện cũng không e ngại nhiều.
Cù Vận Bạch không ngờ Triệu Quốc Đống chỉ trong vòng hai ba tháng ngắn ngủi có thể đồng thời xây dựng hai đường quốc lộ. Khi tới Hoa Lâm, cô đã thấy việc xây dựng quốc lộ Tân Hoa, mặc dù đang trong giai đoạn thi công nhưng có thể tưởng tượng khi nó hoàn thành thì đường tiến vào Hoa Lâm sẽ khai thông.
Mà đoạn từ huyện thành Hoa Lâm tới xã Kỳ Lân cũng bắt đầu thi công. Mặc dù Cù Vận Bạch mơ hồ cảm thấy nó có quan hệ với Triệu Quốc Đống, nhưng bây giờ nghe Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu chính miệng khen Triệu Quốc Đống thì cô rất giật mình.
Nếu nói quốc lộ Tân Hoa là do Sở Giao thông trợ cấp tiền mà làm, như vậy quốc lộ Bồng Hoa khởi công thì có chút khó hiểu. Ai chịu bỏ hơn 25 triệu ra làm đường mà phải năm năm mới nhận hết tiền. Chỉ riêng đoạn ở Hoa Lâm đã trên 14 triệu, điều này quá khó tin. Nhưng Triệu Quốc Đống lại có thể thành công hoạt động.
Cù Vận Bạch biết trong này nhất định có điều kỳ quái, nhưng Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu cũng đều không hiểu nguyên nhân trong đó. Bọn họ chỉ biết đoạn Hà Hoa đã tiến vào giai đoạn thi công, đây là thật. Có thể làm được bước này đã đủ để bọn họ tâm phục khẩu phục.
Phong cảnh ở Kỳ Lân quan rất đẹp, vào mùa hè có nhiều cây cối nên sự nóng bức biến mất. Những bức bia đá cũ kỹ làm người ta cảm thấy về với quá khứ. Thiên Sư điện và Lão Quân điện giữ gìn khá tốt.
- Đáng tiếc ở đây lại có nhiều điện bỏ hoang và không được sửa chữa.
- Đây là no dồn, đói góp, nhiều điện bị xuống cấp, hai nơi được giữ lại là may mắn rồi. Bây giờ nơi này chưa được chính thức công nhận cho nên mặc dù có không ít tín đồ muốn hy vọng trùng tu mấy điện kia, nhưng xem ra phải đợi Chủ tịch Triệu xin được công nhận rồi mới có quyết định.
Đám người Triệu Quốc Đống, Chu Quốc Bình và Hoa Hành Vân đi quanh mà xem. Hắn không ngờ đám người Chu Quốc Bình lại có hứng thú với văn hóa đạo gia. Đạo trưởng Minh Hư mặc dù đã hơi cao tuổi nhưng cũng là người có văn hóa, nghe nói những năm 50, 60 đã học cấp hai, sau đó do nhà có biến mà lên núi học đạo, từng đi qua không ít nơi, cuối cùng đặt chân ở Kỳ Lân quan.
- Đạo trưởng Minh Hư không nên nói như vậy. Tôi nếu đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được. Tôi đã thông qua chủ tịch Tân mà đưa tài liệu sang phòng Tôn giáo, còn cần thông qua Ban Tôn giáo tỉnh, có lẽ còn cần một thời gian. Dù sao trên tỉnh cũng khá coi trọng mấy thứ này.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Chỉ riêng việc Đạo trưởng Minh Hư biết điều cũng đủ để cho hắn xúc tiến việc này. Hơn nữa nơi này có phong cảnh rất đẹp, nếu không phải trụ sở tôn giáo hợp pháp đúng là không còn gì để nói.
- Ha ha, nhờ phúc của Chủ tịch Triệu, nếu việc này có thể thành thì toàn bộ Kỳ Lân quan đều cảm kích Chủ tịch Triệu.
Đạo trưởng Minh Hư rất kích động mà nói.
Trước đây Kỳ Lân quan hoàn toàn bị coi là nơi bất hợp pháp, dù ai đến chặt cây cối thì đạo sĩ trong quan cũng không làm gì được. Nếu nói nặng thì người ta nói đây là nơi bất hợp pháp, vì thế anh chỉ có thể bó tay bó chân.
Đạo trưởng Minh Hư tự tin Kỳ Lân quan chỉ cần được phê duyệt thì với bản lĩnh của y thì nhiều lắm ba năm sẽ khiến Kỳ Lân quan thành thánh địa hương khóa trong phạm vi vài trăm km xung quanh. Không nói mấy huyện xung quanh Hoa Lâm, dù là Hồ Nam, Tân Châu, Vĩnh Lương, Thông Thành đều sẽ có một nhóm thiện nam tín nữ tới hương khói.
Triệu Quốc Đống xua tay không nói nhiều. Kỳ Lân quan này chẳng qua chỉ là một phần trong quy hoạch phát triển du lịch tại Mã Thủ của hắn mà thôi.
Trong đoàn người Chu Quốc Bình có hai anh em họ Đào làm Triệu Quốc Đống có chút tò mò. Theo Chu Quốc Bình giới thiệu thì khách sạn ba sao – Nhã Văn ở Miên Châu do hai anh em này kinh doanh. Ngoài việc này thì khu du lịch Lưu Hoa cốc trong Miên Châu do hai anh em này kinh doanh. Bọn họ dành được quyền khai thác ba năm trước, bây giờ bắt đầu thu lãi.
Hai anh em này là nhân vật mà Triệu Quốc Đống chú ý tạo quan hệ. Theo quốc lộ Tân Hoa và đường Hà Hoa chính thức thông xe, khó khăn về giao thông của Hoa Lâm sẽ được phá vỡ, như vậy Hoa Lâm sẽ có điều kiện mà thu hút đầu tư.
Thu hút các công ty, nhà máy ngành công nghiệp vào thì Triệu Quốc Đống không quá hy vọng, dù sao muốn một huyện không có trụ cột công nghiệp mà phát triển mạnh ngành này ngay là không thực tế. Chỉ có thể dùng chính tài nguyên hiện có của Hoa Lâm mà phát triển. Mà trong mắt Triệu Quốc Đống thì Hoa Lâm thích hợp nhất là phát triển du lịch. Nhất là con đường từ núi Hốt Luân tới Kỳ Lân quan thì có thể coi là khu du lịch cấp quốc gia. Hơi cải tạo một chút là sẽ thành một khu du lịch rất tốt.
Đồ ăn chay Kỳ Lân quan làm người ta phải than thở, rượu Bích Ngọc Nhũ được Kỳ Lân quan làm theo bí pháp cổ truyền … làm các vị khách vốn ăn thịt cá quen thấy lạ miệng, ăn rất ngon.
Kỳ Lân động, Thiên Vương bình… mấy cảnh quang sau lưng Kỳ Lân quan đang không ngừng được Đạo trưởng Minh Hư và Triệu Quốc Đống giới thiệu. Những vị khách nghe mà muốn si mê, hơn nữa việc chỉ mấy tấm bia đã cổ cũng đủ để Đạo trưởng Minh Hư nói một lúc lâu.
- Nơi này đẹp thật.
Cù Vận Bạch ăn xong liền cùng Triệu Quốc Đống đi dạo trên sườn núi phía sau Kỳ Lân quan, cây cối rậm rạp, tiếng chim hót véo von, thi thoảng có mấy con động vật nhỏ chạy trong đám cỏ làm người ta thấy vui vẻ.
- Vẻ đẹp tự nhiên và vẻ đẹp văn minh dung hợp một cách phù hợp đó chính là vật báu vô giá mà ông trời và tổ tiên ban cho chúng ta. Nếu chúng ta không thể lợi dụng nó thì đó chính là lãng phí. Mà nếu như chúng ta không khống chế tư tưởng hưởng thụ thì đó lại là phạm tội.
- Có đôi khi em có chút mâu thuẫn. Thấy dân chúng xung quanh rất nghèo, suốt ngày lo cho cuộc sống, em hạ quyết tâm tìm con đường thoát nghèo, làm giàu thích hợp với bọn họ. Nhưng nghĩ tới nơi này chỉ cần phát triển mười năm, hai mươi năm thì bao phong cảnh sẽ không còn, em không dám cam đoan ngày sau mọi người có thái độ như em không? Vì lợi ích trước mắt mà rất nhiều người không tiếc hủy đi báu vật quý giá mà tổ tiên lưu cho chúng ta.
Cù Vận Bạch lẳng lặng lắng nghe Triệu Quốc Đống nói. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà Triệu Quốc Đống đã như thay đổi hẳn. Nếu như nói lúc ở Sở Giao thông còn không rõ ràng. Như vậy ba tháng ở Hoa Lâm khiến cho sự xúc động trước đây của Triệu Quốc Đống không còn nữa.
- Cù tỷ, chị nói em nên làm gì bây giờ?
- Thích hợp khai thác, lợi dụng hợp lý.
Cù Vận Bạch cười nói.