Lục Nhị có chút lo lắng đưa bản dự thảo đến trụ sở Quận ủy Tây Giang.
Nhận được nhiệm vụ mà lãnh đạo giao làm Lục Nhị không nhịn được mà vui mừng ra mặt. Mặc dù Chủ nhiệm Tiền đã bố trí cô chuyên môn phục vụ Bí thư Triệu, nhưng Bí thư Triệu lại có thư ký riêng ở Tây Giang. Mỗi lần Bí thư Triệu đến Tây Giang thì tên kia đều không rời một bước, căn bản không đến lượt cô phục vụ Bí thư Triệu, cho nên không có cơ hội đến gần đối phương.
Bây giờ cô đã tìm được cơ hội. Bản dự thảo này cô đã tham gia viết. Tuy chỉ là một bản dự thảo đơn giản về ưu thế của Khu Khai Phát Ninh Lăng nhưng cũng làm Lục Nhị lấy được cơ hội.
- Cốc cốc….
- Mời vào.
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nhìn Lục Nhị mà nói:
- Lục Nhị, là cô.
- Bí thư Triệu, ngài muốn bản giới thiệu về Khu Khai Phát và thu hút đầu tư, vì tôi tham gia viết bản giới thiệu này nên Chủ nhiệm Lý bảo tôi đưa tới cho ngài, xem ngài có gì không rõ thì tôi có thể giải thích với ngài một chút.
- Ồ, vậy cô ngồi đó. Tôi xem một chút.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
Lục Nhị ngồi xuống ghế.
Triệu Quốc Đống có thể khẳng định Lục Nhị hôm nay đã ăn mặc rất cẩn thận mà đến văn phòng mình. Khuôn mặt xinh xắn được trang điểm nhẹ, mùi hương nhàn nhạt thấm lòng người, chiếc váy rất vừa với dáng người cao gầy của cô, đôi chân thon dài cân đối.
Triệu Quốc Đống cũng có thể hiểu các cô gái muốn lưu ấn tượng tốt đối với lãnh đạo là bình thường, nhất là Lục Nhị còn chưa phải nhân viên chính thức của Khu Khai Phát. Theo Lục Nhị thấy thì được lãnh đạo khen ngợi chính là cách giải quyết tốt nhất.
Triệu Quốc Đống cũng có chút ấn tượng với cô gái này. Có thể làm Tiêu Thiên Vũ điên đảo, còn có thể làm hai thanh niên khác phải cạnh tranh nhau thì không đẹp sao được. Lúc đầu Triệu Quốc Đống thậm chí còn có vài ý tưởng hơi tà ác, chẳng qua bây giờ theo thân phận thay đổi khiến chút suy nghĩ kia của hắn đã biến mất.
Sau đó hắn liền chú tâm vào xem bản giới thiệu về Khu Khai Phát và thư mời đầu tư. Bản giới thiệu và thư mời làm rất cụ thể, nói đơn giản và cụ thể về ưu thế của Khu Khai Phát Ninh Lăng, kết hợp vài bức ảnh đẹp.
- Lục Nhị, cũng được. Chẳng qua có mấy vấn đề cần điều chỉnh một chút như nhà máy điện ở Kim Mã, năng lực vận chuyển đường thủy của cảng Ninh Lăng cùng với quốc lộ 915, đường sắt Tây Liễu đang dự định xây dựng cũng trải qua Ninh Lăng chúng ta. Mặc dù không phải là của Khu Khai Phát nhưng cũng có thể dành cho Khu Khai Phát sử dụng. Khu Khai Phát không nên chỉ tính đến ưu thế của mình, mà còn phải suy nghĩ tất cả các khu vực trong nội thành đều là của Khu Khai Phát.
Khi Triệu Quốc Đống nói, Lục Nhị đã đi đến sát bàn làm việc của hắn, mùi hương từ trên cơ thể cô ập vào mũi hắn.
Trình Nhược Lâm đã lên Ninh Lăng một chuyến nhưng Triệu Quốc Đống không có thời gian ăn cơm cùng cô, ngay cả quán café cũng không dám đi. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Thân phận thay đổi khiến nhiều chuyện cũng không tiện.
Nhìn Lục Nhị lắc mông biến mất ở bên ngoài, Triệu Quốc Đống mới thu lại tâm trạng. Thú vị. Lý Trạch Hải không ngờ bố trí Lục Nhị này làm thư ký của mình bên Khu Khai Phát, không biết đối phương nghĩ như thế nào. Là thấy quen từ trước nên tiện việc hay là còn có ý đồ khác?
Triệu Quốc Đống cảm thấy Lý Trạch Hải này đúng là “biết điều”
….
Vừa vào câu lạc bộ Tân Giang, Triệu Quốc Đống thấy chiếc Audi ở trên đường liền thầm nói.
- Ồ, Nhạn tỷ ở nhà à?
Triệu Quốc Đống có chút vui vẻ. Câu lạc bộ thể hình này kinh doanh khá tốt. Hai chị em Từ Xuân Nhạn phân công quản lý. Trong câu lạc bộ có đủ các thiết bị tập luyện và chăm sóc.
Nơi đây mặc dù mới khai trương nhưng cũng có một số khách quen. Từ Thu Nhạn phụ trách câu lạc bộ tập thể dục, Từ Xuân Nhạn phụ trách việc bán máy tập thể thao. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng bảo công đoàn Tập đoàn Thiên Phu mua một số máy tập thể dục cho Phòng thể chất từ chỗ Từ Xuân Nhạn.
Sáng nay Triệu Quốc Đống xuất phát từ sớm, đến An Đô thì đã là 12h. Sau khi ăn xong, Bành Trường Quý đưa Triệu Quốc Đống đến đây rồi quay về Ninh Lăng.
Cửa không khóa trái, Triệu Quốc Đống lặng lẽ mở cửa. Phòng khá tối, hắn thầm nghĩ Nhạn tỷ đang ngủ. Triệu Quốc Đống lén lút vào phòng trong nhìn thì thấy cửa phòng ngủ khép hờ. Hắn khẽ đẩy ra, trời hơi lạnh, người phụ nữ nằm nghiêng trên giường, chiếc chăn mỏng không che được đường cong tuyệt vời của cô.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi mà ngửi mùi hương nhàn nhạt. Có lẽ người phụ nữ mới tắm xong và đi ngủ. Chỉ có ở chỗ Từ Xuân Nhạn thì Triệu Quốc Đống mới có thể yên tâm mà nghỉ ngơi, cho dù bất cứ lúc nào thì Từ Xuân Nhạn đều yêu thương hắn.
Triệu Quốc Đống lặng lẽ tới gần, cởi quần rồi chui vào chăn. Một tay hắn rất quen thuộc từ cổ mà chui vào trong áo, tay kia rất quen thuộc đưa xuống dưới váy ngủ kéo quần lót xuống, lập tức lộ ra nửa bờ mông tròn lẳn.
Người phụ nữ kia giật mình tỉnh dậy và muốn giãy dụa.
- Nhạn tỷ, là em.
Triệu Quốc Đống rất thoải mái hôn lên tai người phụ nữ, ngửi mùi hương dầu tắm nhàn nhạt, làn khí nóng lướt trên tai người phụ nữ. Một tay hắn đã nắm lấy điểm đỏ hồng kia mà vuốt ve, tay kia cũng hoàn thành công việc cởi quần lót rồi dọc theo chiếc bụng phẳng mà tiến vào sâu trong rừng rậm. Khi hơi nóng và sự ẩm ướt ập vào tay, Triệu Quốc Đống rõ ràng cảm nhận được nó, hắn khẽ vuốt ve.
Khoái cảm từ người phụ nữ thành thục khác hẳn một cô gái ngây thơ, điểm này Triệu Quốc Đống thấy rất rõ. Dù là Cổ Tiểu Âu mà muốn so sánh với Từ Xuân Nhạn thì cũng phải một thời gian dài nữa mới bằng.
Người phụ nữ kia không biết bị câu nói của Triệu Quốc Đống hay là động tác hơi tục tằn của hắn làm cô không động đậy. Triệu Quốc Đống tham lam vuốt ve ngực cô, chân xen vào giữa hai chân cô, nhẹ nhàng đẩy lên, sau đó lại lấy tay vỗ vỗ mông đối phương.
Cô gái run lên có vẻ do dự như đang nghĩ gì đó. Đến khi Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng nâng eo cô lên và kéo thì cô mới có phản ứng, vừa như nghênh đón vừa như chống cự. Đến khi Triệu Quốc Đống mạnh mẽ đâm thẳng vào đầm lầy đã ẩm ướt thì cô mới thôi do dự.
Triệu Quốc Đống mới đầu không thấy có gì lạ, hắn chỉ là cảm thấy Nhạn tỷ hôm nay có chút hưng phấn và xúc động. Không biết có phải do hôm nay mình về không báo trước nên cô mới kích động không. Ngay cả hai bầu vú cũng trở nên cứng rắn hơn, ngay cả thung lũng bên dưới cũng chặt hơn rất nhiều.
Nhưng sau khi tiến vào, Triệu Quốc Đống đang rất sung sướng lại không thể không đối diện sự thật là hắn gặp một cửa tử.
Người phụ nữ trước mặt không phải Từ Xuân Nhạn thì là ai chứ? Đương nhiên là em gái ruột của Từ Xuân Nhạn – Từ Thu Nhạn.
Từ Thu Nhạn sao ở trong phòng Từ Xuân Nhạn? Triệu Quốc Đống tin đây không phải kế hoạch từ trước. Từ Thu Nhạn không phải không tìm được đàn ông, càng không thể cố ý ở đây chờ hắn. Lúc trước Từ Thu Nhạn giãy dụa đã chứng minh điểm này.
- Thu Nhạn tỷ, sao lại như thế nào?
Triệu Quốc Đống cố lấy can đảm mà nói.
Từ Thu Nhạn giật mình định xoay người đứng lên nhưng đã bị Triệu Quốc Đống chặn lại.
- Đừng như vậy, Thu Nhạn tỷ, chuyện do trời định nên chúng ta phải chấp nhận.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Tôi chỉ là xấu hổ với hai chị em chị.
- Chị đi học lái xe, tối mới về. Sáng tôi đi dạy nên vì tiện mà đến đây tắm rồi ngủ, không ngờ …
Từ Thu Nhạn đã yên tĩnh lại, không còn giãy dụa nữa:
- Chuyện dù sao đã xảy ra, tôi sẽ giải thích với chị.
- Không cần, tôi sẽ giải thích với Nhạn tỷ.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Làm đàn ông nếu chuyện này còn cần một người phụ nữ đi gánh thay thì còn gì để nói.
- Nhưng mà …
Từ Thu Nhạn do dự một chút rồi nói.
- Không có gì, Thu Nhạn tỷ, nếu không muốn lấy người khác thì hãy giống chị của chị, tôi mong còn không được.