Triệu Quốc Đống kiên nhẫn thổi khô tóc cho Từ Xuân Nhạn. Hắn làm không quá thạo, nhưng hắn lại thích phục vụ người phụ nữ của mình. Từ góc độ nào đó mà nói đó nó có thể khiến hắn thư giãn.
Ngón tay Triệu Quốc Đống lướt trên cổ Từ Xuân Nhạn, từ từ lướt lên vành tai cô.
Một cảm giác như bị điện giật lan khắp cơ thể, Từ Xuân Nhạn chỉ cảm thấy luồng điện kia truyền sâu vào trong lòng cô, từ từ nó như đâm chồi nảy lộc ở trong tim cô và lan khắp cơ thể khiến cô không nhịn được rên lên một tiếng.
Triệu Quốc Đống đưa mũi vào sát tóc, ngửi lấy mùi hương từ đó. Tay hắn đưa vào cổ váy ngủ, từ trên xuống dưới, cặp vú cao vút cùng với điểm đỏ hồng đang phập phồng vì chủ nhân nó đang kích động.
Triệu Quốc Đống ôm lấy cặp vú mà bao kẻ thèm thuồng vào tay, ngón tay khẽ vân vê lên đó, mỗi khi búng nhẹ vào điểm kia liền làm Từ Xuân Nhạn không nhịn được run lên, cảm giác ẩm ướt bên dưới làm cô phải khép chân lại.
Khi Từ Xuân Nhạn theo động tác của Triệu Quốc Đống mà xoay người đứng dậy, Triệu Quốc Đống yêu thương nâng cằm cô lên, thô lỗ xâm chiếm môi cô, tham lam nuốt lưỡi cô, tay kia đã sớm tiến vào bãi cỏ lầy lội.
Thắt lưng của Triệu Quốc Đống cũng được Từ Xuân Nhạn cẩn thận cởi ra. Khi Triệu Quốc Đống kéo lấy cặp mông đầy đặn của Từ Xuân Nhạn mà ngồi xuống thì bên dưới cũng được bung ra mà tiến vào đóa hoa ẩm ướt kia, cú đánh mạnh khiến người phụ nữ lên đỉnh. Cô nằm gục trong lòng hắn.
Từ Xuân Nhạn sau khi hóa giải buồn phiền trong lòng đã không còn nhiều xấu hổ và lo lắng như trước, cô quấn chặt lấy cơ thể cường tráng của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống nhịn đã lâu cũng thả lỏng hết tâm hồn và thể xấc mà hưởng thụ.
Từ Xuân Nhạn sau vài lần lên đỉnh nhanh chóng cảm nhận biến hoá của Triệu Quốc Đống ở phía sau, cô lặng lẽ đưa người về trước, cúi người lấy bao ở đầu giường. Hôm nay đã là ngày cuối cùng của kỳ an toàn, Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết được nhưng lúc này hắn sao khống chế được. Hắn ra sức tiến lên, Từ Xuân Nhạn cố tránh và cuối cùng đành phải bất đắc dĩ nghe theo hắn.
Một lúc lâu sau Từ Xuân Nhạn mới từ trên mây xuống dưới nhân gian. Hai tay Triệu Quốc Đống vẫn không chịu rời ngực cô, hai người dán sát vào nhau, lặng lẽ cảm nhận sự yêu thương mang tới cho nhau.
- Kỳ an toàn của chị còn mỗi một ngày, em không chú ý, chẳng may chị có …
Từ Xuân Nhạn xoay người lại u oán trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, sau đó cuộn mình vào lòng hắn.
- Có thì có, Nhạn tỷ muốn sinh là được mà.
Triệu Quốc Đống hiểu tâm trạng của cô. Mặc dù chưa chắc có ý này nhưng cô ít nhất cũng muốn lời hứa hẹn bằng miệng của hắn, coi như an ủi cô. Nếu ngay cả hứa hắn cũng không dám hứa, vậy có khác gì coi cô là món đồ chơi?
- Hả?
Từ Xuân Nhạn run lên, gần như muốn ngồi dậy, cô nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống mà nói:
- Quốc Đống, em nói gì?
- Em nói thật đó. Nhạn tỷ muốn sinh là được. Chị chẳng lẽ sợ em không nuôi nổi con mình hay sao?
Bởi vì xoay người lại nên cặp vú của Từ Xuân Nhạn đã thoát khỏi tay Triệu Quốc Đống, nó lộ ra ngoài và run lên làm Triệu Quốc Đống khô khốc miệng.
- Không được, em có thân phận gì, sao có thể có chuyện như vậy?
Từ Xuân Nhạn vội vàng lắc đầu nói, nhưng trên mặt lại lộ rõ cô đang rất vui mừng. Dù chỉ là một lời hứa hẹn vu vơ nhưng cũng đủ làm cô mừng như điên.
- Em có thân phận gì cũng không quan trọng. Em cũng không thể vì chút thân phận vu vơ mà cướp đi quyền làm mẹ của Nhạn tỷ. Nhạn tỷ, chị không nên cảm thấy em đang dùng lời ngon tiếng ngọt lừa chị. Nếu như em và Nhạn tỷ có con thì em rất vui.
Trên thực tế khi Triệu Quốc Đống nói lời này đã suy nghĩ đến hậu quả. Từ Xuân Nhạn không danh nghĩa đi theo hắn, dù từ góc độ nào cũng không nói nổi. Nếu muốn Triệu Quốc Đống buông tay để Từ Xuân Nhạn rời đi thì hắn không nỡ, ngay cả hắn cũng nghi ngờ có phải mình đã thích Từ Xuân Nhạn hay không?
- Không, không thể. Quốc Đống, tiền đồ của em rộng mở, cũng sẽ có gia đình hạnh phúc, hai chị em chị là người khổ quen rồi, chỉ có thể dựa vào nhau mà sống. Chị ở bên em là do tự nguyện, em đừng thấy áy náy, nếu em thật sự thấy Nhạn tỷ là trói buộc, vậy Nhạn tỷ có thể biến mất khỏi cuộc đời em. Nếu em thích cuộc sống như thế này thì chị sẽ là tình nhân của em.
Từ Xuân Nhạn cũng dần tỉnh táo lại sau cơn hưng phấn. Cô cẩn thận phân tích thì biết đó là nời nói thật lòng của hắn nhưng lại không lý trí.
Triệu Quốc Đống có thể phấn đấu đến bước này là do cố gắng nhiều năm, nếu chỉ là quan hệ nam nữ đơn thuần thì không tra được gì. Dù sao chỉ hai bên biết mà thôi. Chỉ cần cô chết không thừa nhận thì không ai làm được gì. Hơn nữa với bản lĩnh của Triệu Quốc Đống thì chỉ cần không có vấn đề gì khác, không ai có thể dựa vào quan hệ nam nữ mà làm khó hắn. Nhưng có con lại khác, nó có thể hủy diệt tiền đồ của Triệu Quốc Đống.
- Nhạn tỷ, chị nghĩ quá phức tạp rồi đó. Em nói rồi, chỉ cần Nhạn tỷ muốn có con là đủ, tất cả do ý kiến của chị.
Thấy Từ Xuân Nhạn không ngừng lắc đầu, Triệu Quốc Đống biết cô lo gì nên có chút cảm động vì người phụ nữ luôn lo cho mình.
- Nhạn tỷ, chị có phải lo ảnh hưởng tới tương lai của em?
Thấy Từ Xuân Nhạn cúi đầu không nói, Triệu Quốc Đống khẽ cười cười một tiếng, nâng cằm cô lên. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô mà nói:
- Nhạn tỷ, thế giới này rất lớn, xã hội cũng rất phức tạp. Nhạn tỷ nếu có con và muốn sinh, em có thể bố trí chị sang Úc, Mỹ, Canada… Nếu chị thấy mấy nơi đó không thích hợp thì sang Singapore hoặc là Hongkong. Dù là định cư hay đi một thời gian cũng đơn giản.
Mắt Từ Xuân Nhạn sáng lên, lời này của Triệu Quốc Đống đã hóa giải lo lắng trong lòng cô. Đúng thế, nếu ở nước ngoài thì không vấn đề gì. Chỉ là tiêu phí ở nước ngoài là con số không nhỏ. Cô tuyệt đối không muốn Triệu Quốc Đống vì mình mà tham ô.
- Tiền càng không là vấn đề. Nhạn tỷ yên tâm, tiền đối với em mà nói càng không quan trọng, em không bao giờ phạm sai lầm ở vấn đề này.
Triệu Quốc Đống nhìn ra Từ Xuân Nhạn đang lo gì nên vỗ vỗ mặt cô mà nói.
- Nhạn tỷ không cần lo cho em đâu.
Từ Xuân Nhạn liền nghĩ đến tập đoàn của Dương Thiên Bồi, mà anh em Triệu gia nghe nói đã sớm sang Thượng Hải làm việc, cô đoán có lẽ tài sản của Triệu Quốc Đống rất nhiều. Mặc dù cô không biết cụ thể là bao nhiêu nhưng nghĩ hắn bỏ ra vài trăm là không vấn đề gì, như vậy có thể thấy số tiền trong tay hắn.
Thấy ánh mắt xấu hổ của Từ Xuân Nhạn, Triệu Quốc Đống liền bắt đầu nóng lên.
- Nhạn tỷ, bây giờ chị yên tâm rồi chứ?
Theo tay Triệu Quốc Đống bắt đầu nghịch ngợm cơ thể cô, Từ Xuân Nhạn lập tức cảm nhận được đối phương vẫn nằm trong cơ thể mình đang biến hoá, cô nhìn hắn đầy quyến rũ, sau đó ngoan ngoãn nâng mông lên.
Cuộc ân ái này không biết kéo dài tới bao giờ. Khi Triệu Quốc Đống và Từ Xuân Nhạn từ giấc mơ tỉnh lại thì trời đã bắt đầu tối. Triệu Quốc Đống vội vàng đứng lên khiến Từ Xuân Nhạn hoảng hốt dậy mặc quần áo cho hắn, cô cũng hỏi tối Triệu Quốc Đống có về không?
Triệu Quốc Đống lấy lý do tối về muộn nên từ chối. Hắn về An Đô mà không ở lại biệt thự Thiển Loan thì khó ăn nói với Cù Vận Bạch.