Vưu Huệ Hương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lệ Quyên, con người không bao giờ được hoàn hảo và theo ý mình cả. Con người nên thấy đủ và nên nhìn vào mặt tốt đẹp là được. Ít nhất bây giờ cô coi như đã tiến thêm nửa bậc mà.
- Và nửa bậc này mà tôi phải thất bại trong hôn nhân sao?
Vương Lệ Quyên khổ sở nói.
- Vậy còn có thể như thế nào nữa chứ? Đám đàn ông muốn quan hệ bên ngoài thì kiểu gì chẳng có đủ lý do?
Vưu Huệ Hương có chút bị kích thích mà nói:
- Nếu cô cảm thấy cuộc sống không được thì chia tay đi. Nếu cô sợ chuyện này ảnh hưởng đến sự phát triển của mình thì cô phải nhìn thoáng một chút, tiếp tục đi theo con đường mình đã chọn. Chờ khi con cái lớn lên thì là ổn rồi.
Mắt Vương Lệ Quyên trở nên mê man, cô dùng tay khẽ vuốt ve da thịt mình. Cơ thể cô không đẫy đà bằng Vương Lệ Mai nhưng cũng cao gầy và có sự quyến rũ của nó. Cặp vú không tính là lớn nhưng không hề rủ xuống giống người phụ nữ đã sinh con. Nó cao vút, đầu v* nhọn lên và có màu đỏ hồng.
- chỉ có thể suy nghĩ như vậy thôi. Mọi việc đều tốt không phải ai cũng có thể chạm vào.
Vương Lệ Quyên thở dài một tiếng mà nói.
- Nên thấy đủ. Nghĩ xem ở huyện có bao người hâm mộ cô? 30 tuổi đã làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, 32 tuổi làm Trưởng ban Tuyên giáo, 34 tuổi làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, hai năm lên một chức, cô còn muốn như thế nào nữa? Nếu chuyện này không phải do cô gặp, cô không phải rất hâm mộ người khác gặp nó sao?
Vưu Huệ Hương cười nói.
- Vậy còn cô? 29 tuổi làm chủ tịch xã, 30 tuổi làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ, 33 tuổi làm Trưởng ban Tuyên giáo, không phải cũng làm người ta ghen ghét sao?
Vương Lệ Quyên lúc này đã đỡ hơn một chút.
- Được rồi, hai chúng ta đừng có tự khen nhau nữa. Nhìn xem Triệu Quốc Đống kia mới 27 tuổi đã là Thường vụ thị ủy đó.
- Đó là kẻ khác thường, không thể so sánh.
Vưu Huệ Hương cười hì hì nói:
- Khi tôi làm chủ tịch xã thì hắn còn làm phó trưởng đồn công an Giang Miếu, chẳng qua khi đó không có tiếp xúc gì. Không lâu sau tôi lên Ban Tổ chức cán bộ thì hắn cũng lên làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát, một năm có thể nhảy lên như vậy đúng là làm người ta phải phục. Mặc dù gặp may mắn nhưng không thể không thừa nhận hắn làm rất tốt ở Khu Khai Phát Giang Khẩu. Nếu không phải đổi Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện, sợ là hắn không phải rời khỏi Giang Khẩu, cũng không có nhiều biến hoá như vậy.
- Cô nói hắn bị chèn ép mà phải rời khỏi Giang Khẩu?
Vương Lệ Quyên có chút tò mò nói.
- Coi như là vậy. Hắn đang từ Phó bí thư kiêm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát thì bị đẩy tới làm Phó bí thư Đảng ủy xã Lĩnh Đông, xã Lĩnh Đông là huyện nghèo nhất Giang Khẩu, cô có thể tưởng tượng ra đó.
Vưu Huệ Hương như nhìn về phía xa xa mà nói:
- Lúc ấy tôi đưa hắn tới xã Lĩnh Đông, hắn còn rất vui vẻ, tôi không cảm nhận ra tâm trạng của hắn. Lúc ấy vị Trưởng ban chỗ tôi sai một Trưởng phòng đi đưa hắn, tôi kiên trì đòi đưa hắn, lúc ấy coi như hai bên bắt đầu có quan hệ.
- Ồ, vậy là có quan hệ từ lúc ấy. Huệ Hương, năm đó là năm nào? 94? Hắn lúc ấy bao tuổi, chẳng lẽ cô động tình, muốn gặm cỏ non? Tính sâu xa.
Vương Lệ Quyên nói như vậy làm Vưu Huệ Hương đỏ mặt:
- Cô nói càn gì thế? Tôi và hắn chỉ có quan hệ công việc, không có quan hệ nào khác.
- Nhìn xem nào, rất tức giận? Huệ Hương, cô không thấy của mình đang cứng lên ư? Đây là khi người phụ nữ bị kích thích mới vậy, cô có tật giật mình phải không?
Vương Lệ Quyên đưa tay chạm vào ngực Vưu Huệ Hương rồi nói:
- Cô dám nói mình không có ý đó không?
- Cút.
Vưu Huệ Hương vội vàng cúi đầu thì thấy hai điểm đỏ trước ngực đúng là hơi cứng lên nhưng không phải vì nguyên nhân kia, ít nhất là lúc ở Giang Khẩu.
- Cô đừng ngậm máu phun người, tôi thấy cô mới động tình.
- Hì hì, đừng xấu hổ, chúng ta là chị em thân thiết, nói tình cảm của hai người ra xem chút đi.
Vương Lệ Quyên thấy Vưu Huệ Hương tức điên lên thì cười đến run người, ngực cũng phập phồng theo đó.
- Được rồi, sau đó hắn hỏi Nhị tỷ tôi, tôi mới biết thủ trưởng của Nhị tỷ tôi là Hùng Chính Lâm có quan hệ mật thiết với hắn. Hắn từng ăn cơm với Nhị tỷ tôi, có quan hệ này nên hai bên cũng dần quen thuộc hơn.
Vưu Huệ Hương trừng mắt nhìn đối phương.
- Hùng Chính Lâm, cô nói là nguyên Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật An Đô, sau đó lại quay lên Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy làm Phó chủ nhiệm?
Vương Lệ Quyên run lên và cũng nhìn chằm chằm vào cơ thể Vưu Huệ Hương.
- Ừ, tháng 9 năm ngoái đã được điều lên Ủy ban kỷ luật Trung ương, hình như làm Trưởng ban nào đó.
Vưu Huệ Hương cũng không rõ Hùng Chính Lâm đi làm gì, cô chỉ biết chị mình vẫn còn liên lạc với Hùng Chính Lâm. Chẳng qua Vưu Liên Hương không nói nhiều nên cô không rõ.
Ban nào đó của Ủy ban kỷ luật Trung ương?
Vương Lệ Quyên đã từng làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện ủy nên hiểu sức ảnh hưởng của một Ban trong Ủy ban kỷ luật Trung ương. Ủy ban kỷ luật có tám ban, bất cứ ban nào đều có vẻ cầm thượng phương bảo kiếm mà tới, có thể nói ngoài Bí thư của thành phố trực thuộc trung ương ra thì chắc không có lãnh đạo nào dám không cung kính với người của Ủy ban kỷ luật Trung ương.
Như người trong hệ thống Ủy ban kỷ luật có nói, hắn không để anh lên chức, vậy có thể kéo dài, thậm chí ngăn cản anh được lên, nhất là lúc quan trọng thoáng kéo dài một chút với lý do đảm bảo công bằng là anh mất cơ hội ngay.
- Huệ Hương, bảo sao hắn lợi hại như vậy, thì ra có chỗ dựa này.
Vương Lệ Quyên nhếch miệng cười nói.
- Không có, tôi nghe chị tôi nói hắn đến Ninh Lăng rèn luyện là ý của hắn, không liên quan gì tới Hùng Chính Lâm. Hơn nữa chị tôi nói hắn làm rất xuất sắc ở Hoa Lâm. Huyện Hoa Lâm vốn là huyện nghèo cấp quốc gia nhưng bây giờ sau ba năm hắn công tác ở đó, Hoa Lâm đã có thể xông vào top 3 quận, huyện đứng đầu Ninh Lăng, thành tích này rất xuất sắc. Ừ, khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân mà tất cả các công ty du lịch đều có tour là do một tay hắn làm ra, suối nước nóng ở đó rất tốt.
- Ừ, có chỗ dựa, có quan hệ, có năng lực, đầu óc nhạy bén, muốn không lên cũng khó, bảo sao mới 27 đã là cấp phó giám đốc sở.
Vương Lệ Quyên thở dài một tiếng. Nghĩ cũng đúng, nếu không dựa vào gì mà lên như vậy. Nếu không có tài năng thật thì dù có chỗ dựa thì một người cũng không đỡ nổi trời, cùng lắm điều anh lên vị trí cao mà nhàn nhã chứ sao có thể thành Bí thư Quận ủy, Huyện ủy.
Hai cô đang nói chuyện thì Vương Lệ Mai đã chui vào. Có lẽ bởi vì ở ngoài lâu nên mồ hôi đã thấm hết vào quần áo. Cô vội vàng cởi ra rồi bật nước nóng.
Vương Lệ Quyên và Vưu Huệ Hương thấy tâm trạng Vương Lệ Mai có vẻ khá tốt, xem ra lần này đã có hiệu quả cao. Hai cô thấy thế đều vui vẻ.
- Lệ Mai, em và Bí thư Triệu nói chuyện thế nào?
Vương Lệ Quyên không nhịn được nói.
- Tâm trạng của hắn hôm nay khá tốt, có lẽ đều dựa vào sức hấp dẫn của chị Huệ Hương. Em lần đầu thấy tâm trạng hắn tốt như vậy. Lúc em báo cáo công việc định triển khai với hắn, hắn nghe rất chăm chú, không có vẻ không nhịn được hoặc có điện thoại quấy rầy như trước. Ừ, đúng là hiệu quả hơn khi báo cáo ở văn phòng. Đúng là phải cảm ơn Huệ Hương đã giúp em.
Vương Lệ Mai cười hì hì mà nói.
- Con bé chết tiệt này dám trêu chị sao? Em mà nói như vậy thì chỉ có lần này, không có lần sau.
Vưu Huệ Hương trừng mắt nhìn Vương Lệ Mai mà nói:
- Chị thấy chị em mới hấp dẫn hơn. Không thấy lúc hai chúng ta chơi thì chị em và hắn nói chuyện rất thân đó sao?
- Huệ Hương, cô ghen à?
Vương Lệ Quyên cười hì hì đầy xấu xa mà nói:
- Tôi nghe thấy rõ ràng có mùi chua.
- Lệ Quyên, cô miệng chó không mọc được ngà voi, xem tôi xử lý cô.
Vưu Huệ Hương đỏ mặt vì lời nói của Vương Lệ Quyên và ánh mắt nghi ngờ của Vương Lệ Mai nhìn tới, cô không nhịn được xoay người định bịt miệng Vương Lệ Quyên. Hai người phụ nữ trần truồng đuổi nhau trong phòng tắm. Vương Lệ Mai lúc này cũng cười hì hì nhìn hai người nhưng không can thiệp.