- Anh nói hai ta tiếp tục? Nhưng có thể kéo dài bao lâu, bố mẹ và người nhà tôi, người nhà và bạn anh chỉ sợ không đồng ý kéo dài như vậy. Hơn nữa đúng như anh nói, anh muốn tiếp tục phát triển thì không thể né tránh vấn đề hôn nhân.
Lưu Nhược Đồng có lẽ nhận ra điều gì đó nên nói.
- Tôi không phải nói đến việc này mà hai chúng ta có thể hợp tác thêm bước nữa, như vậy ít nhất có thể đảm bảo mấy năm tới chúng ta bớt gặp phiền phức.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Ý của tôi, cô hiểu chưa?
- Hợp tác hơn nữa? Anh nói anh và tôi giả lấy nhau?
Lưu Nhược Đồng rùng mình rồi lạnh lùng nhìn Triệu Quốc Đống.
- Ừ, hình thích thì phải là thật, nhưng thực chất chỉ hai chúng ta biết. Cô có công việc của cô, tôi có không gian của tôi, không ai can thiệp vào nhau, đều tự đi con đường của mình.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hầu hết thời gian cô ở Bắc Kinh và nước ngoài, tôi không thường xuyên lên Bắc Kinh. Tỉnh An Nguyên là địa bàn của tôi, cho nên tôi thấy đó là lựa chọn tốt nhất cho hai chúng ta. Đương nhiên nếu cô thấy không thích cũng không sao.
Lưu Nhược Đồng im lặng không nói mà phải suy nghĩ. Hình thức là thật, điểm này đúng là không thể giả vờ. Dù là Triệu Quốc Đống hay cô đều không thể không đi đăng ký kết hôn. Chẳng qua đối phương nói như vậy, hắn có ý đồ khác không?
Cô nghĩ thì thấy đối phương từng đó tuổi làm Thường vụ thị ủy, chỉ sợ dù được Lưu gia giúp cũng chưa chắc được. Nếu muốn lợi dụng lực lượng của Lưu gia còn không bằng để Lưu gia thu hút một ngôi sao.
- Tôi nghe thì thấy là ý hay, hai chúng ta đều có thể làm việc của mình. Để tôi suy nghĩ xem đã.
Lưu Nhược Đồng nói.
- Hy vọng hai chúng ta có thể tiếp tục quan hệ bình thường, đây cũng là duyên phận mà, phải không?
- Chính xác.
Triệu Quốc Đống cũng gật đầu nói.
Nói chuyện xong, tâm trạng hai người khá thoải mái. Nhất là Lưu Nhược Đồng mặc dù không tỏ thái độ rõ ràng nhưng trong lòng cô lại chấp nhận đề nghị kia của Triệu Quốc Đống.
Lưu Nhược Đồng thích cuộc sống độc thân và ưu du lịch mạo hiểm. Nếu không cô cũng không chọn vào Vụ Châu Phi Bộ Ngoại giao. Theo cô thấy một công việc quá bình thản sẽ là lãng phí mấy chục năm sống.
Cô cũng không thích công việc hành chính ở Bộ Ngoại giao, cô thích cuộc sống đầy tính khiêu chiến, nhất là công việc nếu có thể quan hệ tới lợi ích của quốc gia thì càng làm cô thêm kích thích. Điểm này có lẽ ngay cả huấn luyện viên của cô cũng nhận ra, cho rằng cô là loại người càng gặp áp lực càng phát huy tốt. Chẳng qua Lưu gia lại có quan hệ quá rộng ở ngành ngoại giao nên đó là trở ngại với cô.
Cô thích mình như thợ sơn mai phục một nơi, đợi mục tiêu xuất hiện, càng thích chủ động tìm mục tiêu công kích. Một khi phát hiện mục tiêu có giá trị liền bắn phá ngay.
Triệu Quốc Đống cũng thấy đối phương đang khá vui vẻ, điều này làm hắn có chút tò mò với cô. Gia tộc cách mạng như Lưu gia có một hai thành viên đặc biệt cũng là bình thường. Chẳng qua tính cách độc lập lại rơi vào một cô gái thì đúng là làm người ta có chút khó hiểu. Ít nhất đối phương Triệu Quốc Đống mà nói biểu hiện của Lưu Nhược Đồng làm người ta khó có thể nhận ra thân phận thật của cô.
Triệu Quốc Đống cùng Lưu Nhược Đồng đi dạo siêu thị một vòng. Lưu Nhược Đồng không mua gì mà chỉ hưởng thụ cảm giác mới mẻ có người cùng đi siêu thị với mình. Triệu Quốc Đống rất phong độ khoác tay đối phương. Nếu như người ngoài có lẽ thấy bọn họ như đôi nam nữ đang yêu nhau tha thiết.
Xe đến khách sạn Côn Lôn, Lưu Nhược Đồng hỏi:
- Anh ở đây?
- Ừ, mai tôi về tỉnh An Nguyên, cảm ơn.
Triệu Quốc Đống vẫy tay từ biệt.
- Đề nghị của anh làm tôi rất hứng thú. Chẳng qua đây là việc lớn nên tôi cần thời gian suy nghĩ.
Lưu Nhược Đồng đặt tay lên bánh lái rồi nói:
- Tôi nghĩ tôi rất nhanh sẽ có câu trả lời thuyết phục cho anh.
- Ồ, đây chỉ là suy nghĩ đột phát của tôi, bây giờ nghĩ lại thấy nó hơi hoang đường, hy vọng không có hiểu lầm. Nếu cô thấy ý tưởng này không hợp thực tế thì coi như chưa có chuyện gì.
- Không, anh hiểu lầm rồi. Tôi lại thấy việc này rất thú vị. Có lẽ nó sẽ giúp chúng ta giải quyết được nhiều việc phiền phức, phải không? Cho tôi một thời gian suy nghĩ.
Lưu Nhược Đồng nở nụ cười đầy ngọt ngào. Triệu Quốc Đống không khỏi ngẩn ra, cô gái này so với La Băng thì còn lạnh lùng hơn. Lưu Nhược Đồng là sự lạnh lùng nhưng trong trẻo, làm người ta cảm thấy cô luôn muốn giữ khoảng cách an toàn đối với anh.
- Nếu cô có thể nghĩ như vậy thì tốt nhất, đây chỉ là một đề nghị của tôi, chi tiết cụ thể còn cần cân nhắc.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Sau đó Lưu Nhược Đồng lập tức rời đi.
Lưu Nhược Đồng một bên lái xe, một bên gọi điện.
- Chị đang đâu đó? Em có chuyện muốn nói với chị.
Lưu Nhược Đồng đến, Lưu Kiều có chút khó hiểu. Chẳng qua cô cảm thấy nhất định là vì việc của Triệu Quốc Đống. Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo đầu tư xây dựng nhà máy ở Ninh Lăng đang tiến triển khá thuận lợi. Lưu Kiều cũng hài lòng với tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống, dám nói dám làm, hơn nữa công tác chuẩn bị cũng đầy đủ, cẩn thận. Đại biểu của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo có ấn tượng tốt đối với Quận Tây Giang.
Việc Công ty Neo đầu tư ở Ninh Lăng mặc dù hiệu quả kinh tế chưa chắc đã khiến Công ty đầu tư Trung Hoa này cao lên mấy, chẳng qua nó có thể khiến Công ty tăng sức ảnh hưởng ở nước Đức. Sau này Công ty Neo nếu còn có thể cần mở rộng quy mô thì công ty Đầu tư Trung Hoa chính là đối tác tốt nhất của bọn họ.
Công ty bây giờ càng lúc càng coi trọng phát triển ở khu vực nội địa do khu vực duyên hải đang cạnh tranh rất kịch liệt. Có nhiều công ty dần nhìn đến khu vực nội địa. An Đô, Trùng Khánh, Vũ Hán, Thành Đô, Tây An đang được công ty dự định xây dựng chi nhánh. Lưu Kiều tin với quan hệ và thực lực kinh tế của công ty thì nhất định sẽ tìm được cơ hội phát triển lớn hơn nữa trong nội địa.
Triệu Quốc Đống chính là một đối tượng đáng để đầu tư. Dù từ phương diện này thì người này cũng đáng giá. Như Lưu Nham nói, 27 tuổi đã là cán bộ cấp phó giám đốc, chỉ sợ cả Trung Quốc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu theo xu thế hiện nay của hắn thì mười năm sau thành cán bộ cấp tỉnh cũng là bình thường.
Lưu Kiều ngồi nghe Lưu Nhược Đồng nói chuyện mà không nói gì.
- Chuyện là như vậy, không có gì khác, hắn rất sảng khoái, em chắc không có ý đồ gì.
Lưu Nhược Đồng bình tĩnh nói.
- Daisily, đây là chuyện của hai người, nhưng chị lại thành người làm mối, bây giờ chị lại không thoát được thân. Chị muốn hỏi mấy vấn đề. Ừ, nếu em không muốn trả lời thì lắc đầu, nếu trả lời thì nhất định phải nói thật.
Lưu Kiều nhìn chằm chằm vào Lưu Nhược Đồng mà nói.
- Được.
Lưu Nhược Đồng không hề do dự mà lập tức gật đầu nói.
- Được, Daisily, vậy em nói với chị em thật sự cả đời không yêu, không kết hôn? Hay là em có chuyện khó nói.
Lưu Kiều hỏi khá sắc bén.
Lưu Nhược Đồng nhíu mày nhưng vẫn nói.
- Yêu và kết hôn thì ít nhất mấy năm tới em không nghĩ đến, về phần mấy năm sau thì khó nói. Người và thế giới đều thay đổi mà. Chị, em không có gì khó nói, điểm này em có thể khẳng định, chị đừng suy nghĩ miên man. Em chỉ là không muốn gia đình trói buộc, ít nhất bây giờ em còn chưa gặp một người đàn ông đáng để em coi trọng.
- Vậy em thấy Triệu Quốc Đống như thế nào, cảm giác của riêng em đó.