Triệu Quốc Đống được Đức Sơn đến đón.
Đức Sơn đã đổi sang xe Lexus trông rất oai phong nhưng tốn xăng. Người Mỹ cho đến bây giờ không biết hai chữ tiết kiệm là gì. Trong mắt bọn họ chỉ cần thoải mái là được, hơn nữa bây giờ giá xăng dầu vẫn còn rẻ.
Xe Lexus chỉ mất 40 phút cho quãng đường từ Hoài Khánh đến An Đô. Chẳng qua vừa đến nội thành xe đã phải giảm tddo. Tết mọi người đều vội vàng đi mua sắm đồ nên khá đông.
Trên đường về hai người đang không ngừng nói chuyện. Mấy năm nay Thương Lãng cũng bị ảnh hưởng do khủng hoảng kinh tế. Mảng kinh doanh nước suối tăng trưởng chậm hơn dự đoán nhưng cũng miễn cưỡng hoàn thành kế hoạch đặt ra đầu năm. Cũng may mảng thuốc đã bù đắp lại sự chênh lệch này.
Triệu Vân Hải cuối cùng đã không thể tìm được người để chuyển nhượng ra ngoài, y đành phải chuyển một phần cổ phần của mình sang cho hai ông anh và đám người Khuất Bình, Mễ Linh, coi như có khoản tiền đầu tiên. Sau khi cầm được tiền Triệu Vân Hải liền rời khỏi Thương Lãng. Như chính Triệu Vân Hải nói thì nếu còn ở Thương Lãng vậy sẽ sống dưới bóng của hai ông anh, y muốn đi đường của mình.
Đức Sơn có chút khó hiểu và tức với cách làm này của Triệu Vân Hải. Nhưng tính của Triệu Vân Hải thì Đức Sơn cũng không thể tránh được. Y biết trong bốn anh em thì ngoài Triệu Quốc Đống ra, ba người còn lại và bà chị thì không ai có sức ảnh hưởng tuyệt đối tới nhau.
- Anh, anh thật sự cảm thấy Vân Hải theo ngành sản xuất mạng là có tương lai sao?
Đức Sơn cảm thấy xe hơi nóng vì thế mở hé cửa sổ cho gió lạnh thổi vào.
- Có tương lai hay không thì phải thử mới biết. Đức Sơn, chẳng lẽ nói lúc trước chúng ta kinh doanh nước suối thì ai có thể xác định sẽ đi được đến bây giờ?
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói:
- Vân Hải còn trẻ, đi xông xáo rồi ngã mới có lợi cho nó. Dù ngã bị thương cũng không sao, coi như rèn luyện mà. 20 triệu chẳng lẽ Thương Lãng không bỏ ra được sao?
Đức Sơn có chút buồn bực, trước mặt người khác thì mình ăn nói lưu loát nhưng trước mặt ông anh lại có vẻ căng thẳng.
Mỗi năm qua đi, Đức Sơn thấy mình đã trưởng thành, có thể thản nhiên đối mặt với bất cứ ai. Dù thay mặt Thương Lãng gặp Phó chủ tịch tỉnh thì vẫn có thể nói chuyện vui vẻ, không thấy gì. Nhưng khi gặp ông anh thì y lại như học sinh gặp thầy giáo vậy.
- Ngành sản xuất mạng, em nghe giống trò chơi thôi mà, sao còn có cả thông tin gì gì nữa?
Đức Sơn lẩm bẩm một tiếng.
- Một thế giới không hoàn toàn thể hiện trước mặt mọi người thì sẽ làm người ta nghi ngờ, phải học tập và tìm hiểu nếu không sẽ bị đào thải. Đức Sơn, anh đề nghị chú học cách dùng máy tính, đây là kỹ năng rất quan trọng sau này, không chỉ vì công việc mà còn kỹ năng sống. Nghe anh không sai, anh cũng cùng Trường Xuyên, thậm chí cao tầng của Thương Lãng nói về việc này. Đây là kỹ năng tối thiểu sau này giống viết và lái xe vậy.
Đức Sơn nhìn ông anh và cảm thấy không phải nói đùa nên cẩn thận nói:
- Anh, em cũng phải học sao? Anh cũng biết em không có hứng thú với cái này, sợ khó mà học vào.
- Không phức tạp như chú nghĩ đâu. Anh không phải muốn chú thành chuyên gia, chú chỉ cần học cách gõ chữ và lên mạng tìm thông tin là được, chú sẽ thấy nó rất đặc sắc.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Đức Sơn không còn gì để nói.
Triệu Vân Hải coi như dồn hết tâm trí nhảy vào mạng internet. Cầm 25 triệu làm y rất hưng phấn, nhưng Triệu Vân Hải không thể không thừa nhận với Triệu Quốc Đống là chưa biết xuống tay như thế nào, chỉ mới tìm ra phương hướng mà thôi. Bây giờ cần tìm ngành có hy vọng liền đầu tư mạo hiểm.
Triệu Quốc Đống từ chối cho ý kiến về kế hoạch này của Triệu Vân Hải, bất cứ ý tưởng nào cũng tốt chỉ khi áp dụng mới biết nó đúng hay sai.
Đường vành đai hai có rất nhiều xe. Số lượng xe tư nhân của An Đô tăng lên khiến cho đường An Đô cũng bắt đầu tắc. Khác với Thành Đô hầu hết là xe Charade, Alto, ở An Đô chủ yếu tiêu thụ xe do Công ty liên doanh An Khí – Daewoo sản xuất.
Xe Lexus từ từ chạy theo dòng xe, Đức Sơn thở dài một tiếng vì xe đi quá chậm. Triệu Quốc Đống nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Nhìn đường này có lẽ phải mất hơn nửa tiếng mới đi qua được đoạn này. Nhưng đột nhiên hắn thấy một người trông khá quen thuộc.
Triệu Quốc Đống có chút giật mình rồi ngồi thẳng lên thì thấy người kia chui vào một xe BMW300. Hắn nhìn kỹ thì thấy xe BMW300 này mang biển AnA.
Đức Sơn thấy Triệu Quốc Đống như vậy liền hỏi:
- Sao vậy anh?
- Không có gì, anh thấy người quen thôi.
Triệu Quốc Đống khôi phục lại tư thế vừa nãy rồi nói:
- Đức Sơn, đi theo xe BMW300 màu đen đằng trước một chút.
- Xe BMW300 biển AnA kia à anh?
Đức Sơn tập trung vào mục tiêu đằng trước. Mắt y sáng lên vì muốn thể hiện tốc độ con xe mình đang đi, bây giờ vừa vặn có cơ hội.
- Ừ, đừng theo sát quá, xe của chú quá bắt mắt.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Ha ha, anh, xe này của em đeo biểu Thượng Hải, ai chú ý chứ. Mà kính được dán giấy màu nên ngoài không nhìn thấy bên trong. Anh yên tâm, em biết mà.
Đức Sơn nói xong liền nhìn chằm chằm xe BMW300 đằng trước.
Hai xe cách nhau hai ba xe di chuyển từng chút một trên đường vành đai hai, sau khi qua ba lối rẽ và đến cầu thì tình hình tắc đường đỡ hơn, tốc độ cũng dần tăng lên. Đức Sơn cẩn thận giấu xe của mình sau một xe taxi và theo xe BMW300 kia từ phía xa xa.
Xe BMW300 chạy dọc theo đường vành đai hai một nửa vòng tròn rồi rẽ tiến về phía nam.
- Anh, hình như là vào công viên Vũ Khê.
Đức Sơn có chút tò mò nhìn xe BMW300 giảm tốc độ và cuối cùng đỗ ở trước cửa một khu nhà.
- Ừ, từ từ vòng qua, giữ tốc độ như lúc này, đừng ngừng lại.
Triệu Quốc Đống không hiểu sao mình lại phải bám theo xe BMW300, cuối cùng hắn đoán là do tạm thời xúc động muốn xem bây giờ là chiều 30 mà người kia còn lên đây gặp ai.
Xe BMW300 dừng lại, từ trên xe có ba người đi xuống, hai người mặc áo đời đường trông khá nho nhã. Ngược lại mục tiêu của hắn lại ăn mặc rất bình thường.
Ba người vừa nói chuyện rồi đi vào khu rừng trúc bên cạnh công viên Vũ Khê, cũng không biết đây có phải là khu biệt thự cá nhan hay không? Nếu phải thì thời buổi này mà mua được vị trí đó thì chỉ sợ không phải tiền là mua được.
Xe của Đức Sơn vòng một vòng qua công viên Vũ Khê rồi tiến vào một ngã rẽ.
Về lại đường chính, Đức Sơn có chút tò mò nói:
- Anh, chúng ta hôm nay có phải làm nhân viên điều tra không? Chỉ là không có cảnh đặc biệt gì làm xe của em không thể hiện được hết.
- Chú chắc xem nhiều phim Mỹ quá phải không?
Triệu Quốc Đống tức giận nói:
- Đi, người nhà đang đợi đó.
- Anh, đám người vừa nãy làm gì, anh theo họ làm gì?
Đức Sơn biết rõ Triệu Quốc Đống không nói nhưng vẫn không nhịn được.
- Mọt người có hứng thú với anh, anh cũng vậy.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Đức Sơn có chút khó hiểu mà cười phá lên.
Mỗi năm đến tết người nhà về tụ họp đã là truyền thống của Trung Quốc, không mong ăn, mặc mà chỉ mong xum họp.
Lưu Thành cùng Triệu Linh San năm nay đã về đúng ngày 30. Triệu Linh San đã có thai, chắc sang tháng 4 năm sau là sinh, điều này làm tâm trạng vợ chồng Triệu Phu Vọng tốt hơn nhiều. Nhưng vừa nhìn bốn thằng con trai vẫn chưa có ai, bà mẹ liền có chút buồn bực. Mấy anh em đều đã lớn mà mãi vẫn chưa có vợ.
Thấy bố mẹ nghiêm mặt, Triệu Quốc Đống cũng biết bọn họ muốn gì nên cầm chén lên mà nói:
- Bố, mẹ, con mời bố mẹ một chén. Con biết bố mẹ quan tâm chuyện cá nhân của con. Con cũng xin có câu trả lời, con đã có bạn gái, có lẽ sẽ đính hôn trước rồi tranh thủ kết hôn trong năm nay.
Tin này làm cả nhà xôn xao vì trước đó không có một dấu hiệu gì. Mọi người chỉ biết Triệu Quốc Đống và Cổ Tiểu Âu cùng một người phụ nữ khác ở biệt thự Thiển Loan có quan hệ mập mờ, nhưng Triệu Quốc Đống nói trịnh trọng như vậy thì nhất định là thật.