Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 97

Nhận được điện của Trình Nhược Lâm, Triệu Quốc Đống đã qua Vĩnh Lương. Sau khi biết Triệu Quốc Đống về Hoa Lâm nghỉ hai ngày, Trình Nhược Lâm hâm mộ đến độ thiếu chút nữa bỏ hết công việc trong tay mà đi theo. Cô không đi được liền giao nhiệm vụ cho Triệu Quốc Đống là phải gọi La Băng theo.

Triệu Quốc Đống và La Băng lần trước thiếu chút nữa có chuyện, hắn cố gắng để hai người ở cạnh nhau một mình. Hắn biết mình đúng là không thể khống chế trước những người hơn tuổi vú to, mông to.

Nhưng Trình Nhược Lâm lại đòi Triệu Quốc Đống phải dẫn La Băng theo, nói là tránh để Triệu Quốc Đống về Ninh Lăng trêu hoa ghẹo nguyệt. Câu này làm Triệu Quốc Đống không biết nói gì, đây không phải là mang củi đi cứu hỏa sao? Vốn không có lửa lại ôm một đống củi tới không chừng sẽ cháy to.

An Đô tháng tám có thể nói là không phải để đi chơi, vừa ra ngoài cửa là nóng hầm hập, không khí lại buồn bực làm người ta dễ cảm. Nếu có thể về Hoa Lâm hưởng thụ suối nước lạnh đúng là rất thoải mái.

Khi Vương Lệ Quyên thấy một chiếc xe Buik nhìn khá lạ dừng trước mặt mình cô còn không đoán ra là Triệu Quốc Đống lái. Thấy Triệu Quốc Đống hạ cửa kính xuống vẫy vẫy tay, cô mới có phản ứng lên xe.

Hai người hẹn đến Ninh Lăng, bên đó cũng đã hẹn Vưu Liên Hương, Giản Hồng, Vương Lệ Mai rồi mọi người tới Hoa Lâm chơi hai ngày.

Vương Lệ Quyên vừa lên xe liền ném ba lô ra sau, cô điều chỉnh vị trí mà dựa lưng.
- Ừ, hôm nay tôi được hưởng thụ đãi ngộ cấp quốc gia. Cán bộ cấp phó giám đốc sở làm lái xe cho tôi, đáng để ăn mừng. Thị trưởng Triệu, tôi nghỉ một chút, đến chỗ nghỉ ngài gọi tôi là được.

Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười:
- Chị không biết lái xe đường dài rất mệt sao? Cho dù chị không muốn chia sẻ thì cũng phải nói chuyện với tôi để tôi đỡ ngủ thiếp đi thành một xe hai mạng. Cảnh sát giao thông mà đến xem hiện trường thấy hai xác không làm ầm sao? Không chừng Hoài Khánh lại xôn xao rằng Phó thị trưởng và Chủ tịch quận quần áo không chỉnh tề chết trong xe. Tôi nhớ hình như đã có chuyện như vậy rồi.

Vương Lệ Quyên nghe vậy không khỏi nóng mặt vì lời quạ đen của Triệu Quốc Đống:
- Thị trưởng Triệu, có ai nói như ngài chứ. Người ta chẳng qua là đi nhờ xe của ngài về Ninh Lăng thăm em gái, đâu có đến mức như ngài. Đúng là miệng quạ đen.

- Cái này tôi chỉ nói là mọi người thêm mắm thêm muối thôi mà. Chị nghĩ xem nếu có tai nạn thì nhất định sẽ kéo chúng ta ra, hơn nữa chị và tôi ăn mặc ít vải rồi kéo mạnh thì quần áo không chỉnh tề là bình thường.
Triệu Quốc Đống một bên lái xe và trêu chọc cho đỡ mệt.

- Được rồi Thị trưởng Triệu, tôi coi như phục ngài, ngài đúng là không kiệng kỵ và sợ gì cả.
Vương Lệ Quyên oán trách nói:
- Lái xe thì phải cầu may mắn chứ.

- Sao phải kiêng kỵ chứ? Chị không phải Đảng viên sao? Vậy mà tin chuyện đó ư?

- Không phải vấn đề tin hay không, ngài không phạm vào kiêng kỵ không được sao? Đây là vấn đề tâm lý thôi.
Vương Lệ Quyên cười cười mở một hộp ô mai rồi do dự một chút đưa lên miệng Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi không khách khí cúi đầu dùng môi ngậm quả ô mai trong tay Vương Lệ Quyên, cố tránh không chạm vào tay nhưng mùi hương vẫn làm Triệu Quốc Đống động lòng.

Có lẽ cảm thấy không khí hơi mập mờ nên Vương Lệ Quyên nhìn ra ngoài:
- Chuyện lão Tang về cơ bản đã xác định, Bí thư Khuông có chút không vui, chẳng qua y cũng không rõ là ngài ở trong đó gây chuyện.

- Tôi gây chuyện gì? Tôi chỉ là phản ánh cái nhìn của mình mà thô. Hội nghị thường ủy là hội nghị mở đối với tất cả mọi người, tôi còn sợ ai chứ?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Y có biết hay không cũng không có ý nghĩa với tôi. Tôi đắc tội người đâu có ít.

- Ngài đương nhiên không sợ rồi, nhưng tôi sợ.
Vương Lệ Quyên nói xong mới thấy lời này bị lỗi:
- Không phải là sợ mà lo quan hệ căng cứng quá sẽ không tiện triển khai công việc.

- Làm nữ cán bộ thì khi làm việc không được sợ đầu sợ đuôi. Một nữ cán bộ lãnh đạo ở các phương diện đều dễ bị nam cán bộ phân biệt, nếu chị không thể hiện sự khí phách càng dễ bị lên án.
Triệu Quốc Đống nhìn đường rồi nói:
- Đương nhiên có khí phách cũng phải dùng đúng chỗ mới được, không được lỗ mãng của thả, việc này chị phải nắm chắc.

Vương Lệ Quyên khẽ gật đầu.

Cô phải thừa nhận Triệu Quốc Đống nói có lý. Tăng cường sử dụng nữ cán bộ, cố gắng để nữ cán bộ phát huy tốt năng lực, đó là khẩu hiệu nhưng thực hiện là rất khó khăn.

- Lão Tang rất cảm ơn ngài, y nói với tôi lúc nào thích hợp sẽ đến gặp ngài.
Một lúc lâu sau Vương Lệ Quyên nói.

- Được rồi, y bây giờ là Phó chủ tịch thường trực quận, tôi là Phó thị trưởng thường trực, y lúc nào cũng có thể đến văn phòng tôi mà, không cần đặc biệt tới làm gì. Chị biết tôi không thích mấy việc đó mà. Nếu thấy nợ tôi thì ghi lên đầu chị đi, bảo y ủng hộ chị nhiều hơn trong công việc là được.

Vương Lệ Quyên cũng biết Triệu Quốc Đống không thích sự khách sáo.

Cô nghe Vưu Liên Hương nói Triệu Quốc Đống là người hào sảng, thậm chí đến mức mà người ta không thể tưởng tượng. Vì một câu nói đùa mà mua tặng một chiếc túi sách Pura tặng Vưu Liên Hương, sau đó tặng Vưu Liên Hương cùng Giản Hồng túi Louis, nói là bạn từ Tokyo mang về. Mặc dù không rõ giá cả nhưng từ thương hiệu cũng biết người làm công ăn lương không thể mua nổi.

Mà Vương Lệ Mai cũng thường nói khi Triệu Quốc Đống làm Bí thư Quận ủy đã yêu cầu bên dưới không được tặng quà, thói quen này còn mang từ Hoa Lâm sang, nhất là phong bì thì tuyệt đối không nhận.

Điều này nói rõ điều kiện kinh tế của Triệu Quốc Đống rất thoải mái. Anh dùng đồ hàng hiệu thì không sao, nhưng tiện tay tặng bạn đồ hàng hiệu lại khác.

Nhưng Triệu Quốc Đống chưa kết hôn, mà theo lời Vưu Liên Hương và Lệ Mai thì bố mẹ Triệu Quốc Đống là công nhân bình thường, chỉ là mấy người em của hắn kinh doanh ở khu vực duyên hải, xem ra mấy người em rất có tiền. Chẳng qua Triệu Quốc Đống mới chưa đầy 30, vậy em của hắn bao tuổi, có thể kiếm được bao tiền? Em hắn có tiền thì cũng không thể cung cấp cho hắn tiêu sài hoang phí mà.

Triệu Quốc Đống làm Vương Lệ Quyên rất khó hiểu. Lúc trước khi Lệ Mai làm cấp dưới của hắn cũng rất tò mò, tưởng rằng mình đến làm cấp dưới của hắn thì sẽ hiểu rõ. Nhưng càng quen thì trên người hắn lại càng có nhiều nghi vấn.

Ngoài kính nể về tác phong làm việc và năng lực của hắn ra, Vương Lệ Quyên cũng rất tò mò về cuộc sống riêng của Triệu Quốc Đống. Lệ Mai cũng loáng thoáng đề cập hắn có đồn đại về quan hệ nam nữ, nhưng lúc làm việc ở Tây Giang lại rất quy củ. Cô đúng là muốn hiểu rõ về người này.

Triệu Quốc Đống không rõ Vương Lệ Quyên lại tò mò về mình nhiều như vậy.

Hơn hai tiếng sau, xe đã qua Vĩnh Lương, dọc theo đường đi rất nhiều xe tải xếp thành hàng dài. Triệu Quốc Đống thậm chí có thể cảm nhận được sự phát triển của Vĩnh Lương đã ảnh hưởng đến hoàn cảnh sinh thái như thế nào. Cả nội thành toàn khói bụi.

Vĩnh Lương phát triển nhưng dẫn tới ô nhiễm làm cho Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh cùng với Thị ủy, Ủy ban Vĩnh Lương rất chú ý. Lần trước khi Ứng Đông Lưu đến kiểm tra công việc Vĩnh Lương đã nói tới việc này và phê bình rất nghiêm khắc.

Theo tin tức thì Ứng Đông Lưu đã phê bình không tiếc lời với Bí thư và Thị trưởng Vĩnh Lương, thậm chí có thể nói ra tức giận mắng to, yêu cầu Vĩnh Lương trong thời gian ngắn phải đưa ra phương án cải thiện hoàn cảnh tự nhiên, phải có hiệu quả trước cuối năm, nếu không Tỉnh Ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ hỏi đến.

Phát triển kinh tế và ảnh hưởng đến hoàn cảnh tự nhiên là anh em sinh đôi. Anh muốn phát triển kinh tế mà lại không bị ảnh hưởng tới hoàn cảnh là không thể. Dù anh phát triển ngành sản xuất nào thì nhất định sẽ mang tới mặt trái. Làm như thế nào giảm thiểu ảnh hưởng thì đó là phải xem trí tuệ chính trị và ánh mắt lâu dài của lãnh đạo địa phương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất