Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 46

Điều hòa trong xe đủ mạnh nhưng không làm Triệu Quốc Đống bớt lo lắng và nóng nảy. Hắn lần đầu gặp sự kiện quy mô lớn như vậy. Trong mơ hắn cũng từng gặp việc này khi làm Trưởng đồn công an nhưng xử lý theo lệnh lãnh đạo cấp trên, chưa bao giờ hắn đích thân xử lý việc như thế này cả.

Đàm Lập Phong mặc dù cũng tới nơi nhưng sự kiện quần thể quy mô lớn như vậy thì chỉ sợ chưa ai gặp bao giờ.

Trước chỉ có vài chục hoặc hơn trăm, hơn nữa chỉ là vấn đề lợi ích nên dễ xử lý hơn. Nhưng bây giờ đã liên quan tới mạng người, mặc dù là uống thuốc sâu tự tử nhưng dù sao cũng là mạng người. Mặc kệ chính quyền có trách nhiệm hay không cũng phải xử lý.

Tâm trạng dân chúng đều là đồng tình với người yếu, hơn nữa theo xu thế đám đông, dễ bị kích động. Nhiều người thậm chí không rõ nguyên nhân sự việc, chỉ cần có người hét lên là hùa theo. Mà từ góc độ tâm lý học thì người bình thường thích náo nhiệt sẽ khó khống chế tâm trạng của mình. Ở tình huống như vậy nếu không xử lý tốt sẽ thành đại họa.

Chiếc xe chạy theo hướng nam, xã Mã Truân khá xa. Lái xe Tiểu Vương cũng biết đại khái đường đi. Chạy hơn 20km sẽ đến chỗ rẽ.

Chạy thêm khoảng 10km từ chỗ rẽ, trên đường dần có nhiều người lên. Đi dép lê, có người còn ôm con đi đến Chính quyền xã xem náo nhiệt. Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy đã là gần 6h nhưng trời vẫn còn sáng.

Cách trụ sở Chính quyền xã gần 1km, Triệu Quốc Đống và Lý Trường Giang gặp nhau ở đây. Từ vẻ mặt Lý Trường Giang, Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận tình hình còn chưa nghiêm trọng đến mức mình nghĩ, hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.

- Lão Lý, nguyên nhân không cần nói, tôi cũng biết đại khái. Tình hình hiện trường thế nào, bọn họ có yêu cầu gì? Huyện ủy, Ủy ban huyện định xử lý ra sao?
Triệu Quốc Đống không hề khách khí hỏi thẳng.

Lý Trường Giang trước khi lên Thị xã đã làm Bí thư huyện ủy huyện Tĩnh bốn năm. Mặc dù kinh tế huyện Tĩnh phát triển khá chậm nhưng Lý Trường Giang khá liêm khiết, tiếng tăm cũng được nên có thể nói chút ít với dân chúng.

- Hiện trường có khoảng 800 người, trước đó chỉ có 200 người xung đột với người của Công an huyện và công an xã làm tường trụ sở bị sụp, hơn nữa còn đập vỡ trạm biến áp khiến bên trong mất điện.
Lý Trường Giang liếm liếm môi đang khô và nói.

- Bây giờ bọn họ còn chưa thống nhất ý kiến. Tôi đã bố trí 20 người của Cục Công an Thị xã và Công an huyện mặc quần áo bình thường tiến vào tìm hiểu tình hình. Căn cứ tin tức báo về trong hơn 800 người đó có 200 người của Trương gia, trong đó có 40 người có quan hệ huyết thống với người chết, số khác chỉ là họ hàng xa. Còn lại mấy trăm người là dân chúng xung quanh.

- Nói cách khác bây giờ bọn họ còn không có ý kiến rõ ràng?

Triệu Quốc Đống càng lúc càng lo lắng. Nếu có ý kiến rõ ràng còn dễ xử lý, ít nhất biết mục đích của bọn họ mà nghĩ ra biện pháp đối phó.

Nhưng không có ý kiến thống nhất tức là còn ở trạng thái không ổn định, lúc nào cũng có thể bị một kẻ kích động nào đó làm lớn chuyện.

- Lão Lý, người bị nhốt trong Chính quyền xã có bị thương không?
Triệu Quốc Đống cố làm mình bình tĩnh lại.

- Lúc ấy chỉ xảy ra đùn đẩy. Có hai cảnh sát bị xé quần áo nhưng không phát sinh xung đột quá lớn. Cảnh sát cũng cố gắng khống chế, chỉ cần quần chúng không đánh sâu vào thì cảnh sát chỉ dùng lời lẽ mà khuyên.
Lý Trường Giang gật đầu nói:
- Tôi cũng đã dặn. Chịu trách nhiệm chỉ huy là đồng chí Bí thư Đảng ủy chính pháp kiêm trưởng phòng công an huyện Tĩnh, là đồng chí có kinh nghiệm phong phú, có uy tín nên tạm thời còn khống chế được. Nhưng nếu kéo quá dài thì tôi không biết sẽ diễn ra đến mức nào.

- Tôi thấy cứ kéo dài không phải biện pháp, lúc nào cũng có thể xấu đi. Chúng ta cũng không thể ngồi chờ, nếu không sẽ bị một số kẻ bất mãn với Đảng, chính quyền kích động thì càng lớn chuyện. Tôi thấy như vậy. La Diệu Tổ không phải đã đi tìm người có địa vị ở Trương gia sao?

Lý Trường Giang nói:
- Tôi đã hỏi La Đại Hải. Y nói Phó chủ nhiệm Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân huyện là người Trương gia, đã phái người đi đưa tới. Sau khi người tới liền đến khuyên nhủ, đồng thời bên trong Chủ tịch huyện Võ Tử Sam cũng sẽ khuyên can mong quần chúng nhanh chóng ổn định tâm trạng và về.

- Tôi thấy có thể. Bí thư Đàm cũng đã tới hiện trường, chúng ta gặp vào trao đổi xem nên xử lý như thế nào. Nếu như người tìm được có tác dụng thì bên này chúng ta cũng có thể tìm thêm.

Lý Trường Giang khá đồng ý với quan điểm của Triệu Quốc Đống. làm Cục trưởng Cục Công an hơn 2 năm, y có không ít tiếng nói chung với Triệu Quốc Đống. Có thể nói vị Phó thị trưởng thường trực này không chỉ dựa vào lai lịch, mà có bản lĩnh thực.

- Đúng, tôi bảo anh điều tra nơi chồng nạn nhân làm thuê đã tìm được chưa?

Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ tới gì đó. Bây giờ là nền kinh tế thị trường, các công nhân ra ngoài làm thuê đã bớt tâm lý sợ cán bộ như nông dân. Nếu có thể tìm được chủ của đám người kia thì may ra có thể có ích.

- Đã điều tra ra, là một hạng mục của Công ty xây dựng Long Hoa trên Thị xã, tôi đã phái người đi tìm quản lý hạng mục đó.
Lý Trường Giang vội vàng nói. Y biết cách làm của Triệu Quốc Đống là chính xác.

- Rất tốt, anh giục bên kia để bọn họ cố sức tìm được quản lý hạng mục, mời y hỗ trợ công việc của chính quyền, tốt nhất bảo y tới đây.
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Đi, chúng ta đến hiện trường bàn với Bí thư Đàm.

Triệu Quốc Đống đến nơi thì thấy trước trụ sở Chính quyền xã đã bị tường người 30 mét bao vây, một mảng tường bị đẩy đổ.

Đàm Lập Phong cũng không đứng ở gần cửa Chính quyền xã mà đứng cách bên ngoài mấy trăm mét.

Cửa Chính quyền xã đang được đóng chặt, trước cửa là 10 cảnh sát đang căng thẳng nhìn ra ngoài. Bên ngoài có hơn 100 người vây chặt nhưng hai bên tạm thời chưa có xung đột.

Phía sau đám người này là một đám người đang kêu gào, có không ít người nói bậy, cũng có hai người phụ nữ trông như chị em của nạn nhân đang khóc.

Triệu Quốc Đống chọn một chỗ cao để quan sát, hắn đoán mấy chục người đang không ngừng mắng chửi là người Trương gia có quan hệ huyết thống với nhà nạn nhân, trong mấy người nhất định có một là chồng của nạn nhân. Trong đám người không ít vẫn còn bùn đất, xi măng, xem ra vừa làm về.

Đám người này vẫn chưa thống nhất ý kiến, nhưng nhìn bộ dạng này, đồng thời có mấy người đàn ông trên 30 đang thi thoảng mắng chửi, Triệu Quốc Đống có chút lo lắng vấn đề sẽ xảy ra ở mấy người này.

Triệu Quốc Đống thầm nghĩ nếu muốn giải quyết vấn đề thì đầu tiên phải cách ly đám người Trương gia, để quần chúng xem náo nhiệt ra về. Bây giờ đã gần 6h, Trương gia ăn cơm tối muộn, mùa này trời lại lâu tối nên có lẽ tầm 7h những người phụ nữ mới về nấu bữa tối, nói cách khác còn hơn tiếng đám người đi xem mới về. Mà một tiếng rất có thể xảy ra chuyện.

Nhất là khi tâm trạng của tầm 40 đang mất khống chế, rất dễ bị người kích động mà gây chuyện.

Nếu xảy ra chuyện đám người lao và trụ sở Chính quyền xã, với mấy chục cảnh sát bên trong thì có lẽ chỉ ngăn được mấy phút. Đây chính là đại họa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất