Chương 24: Có ngươi ta là thật chịu phục
Bên ngoài bệnh viện Lâm Hải, dây cảnh giới đã được căng lên.
Bên trong, lại tối đen như mực, không một bóng đèn, khiến người ta cảm thấy rùng mình sợ hãi.
"Lão bản, cần tôi đi cùng không?"
Lão Đỗ nhìn về phía Lâm Trần, hỏi.
Hắn đoán được mục đích chuyến đi này của đối phương, nhưng chắc chắn chẳng giúp được gì.
"Không cần, ngươi cứ chờ ngoài xe là được."
Lâm Trần suy nghĩ một chút, rồi bổ sung: "Dù sao, ngươi cũng quá yếu."
"..."
Lão Đỗ im lặng, ôm ngực, trong lòng khó chịu.
"Mang máy quay phim cẩn thận, xuống xe đi."
Lâm Trần liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Nhu, rồi đẩy cửa xuống xe.
Diệp Tiểu Nhu tuy sợ hãi nhưng vẫn nhanh chóng lấy máy quay phim, theo sau.
Hai người đi trước đi sau, tiến về phía bệnh viện Lâm Hải.
Bệnh viện Lâm Hải rộng lớn, lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ, ngoài tiếng bước chân của hai người, chẳng còn một âm thanh nào khác.
"Lão bản, bệnh viện Lâm Hải rộng lớn như vậy, chúng ta đi đâu tìm đây?"
Diệp Tiểu Nhu nhìn quanh, những tòa nhà cao tầng im lìm, không khỏi lên tiếng hỏi.
Ai ngờ, Lâm Trần nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc: "Chẳng lẽ để nó tự tìm đến chúng ta sao?"
"..."
Diệp Tiểu Nhu rơi vào trầm mặc.
Nàng cảm thấy lời hắn có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại chẳng biết không ổn ở đâu.
"Ngươi đi từng tầng, gọi lớn xem có quỷ nào không, xem nó có ở nhà không."
Thấy Diệp Tiểu Nhu không nói gì, Lâm Trần giục giã, đẩy nhẹ tay nàng.
"Không muốn!"
Diệp Tiểu Nhu nghe vậy, lập tức lắc đầu như trống bỏi, hỏi lại: "Sao không phải người đi gọi?"
Lâm Trần thản nhiên đáp: "Máy quay còn đang quay, ta sợ ảnh hưởng đến danh tiếng."
"Ha hả..."
Khóe miệng Diệp Tiểu Nhu không nhịn được co giật vài cái.
Không ngờ hắn lại sợ ảnh hưởng đến danh tiếng, còn mình thì không sợ sao?
"Nhanh đi! Không thì trừ lương của ngươi!"
Lâm Trần thấy nịnh nọt không được, liền đổi sắc mặt.
"Ngươi!"
Mặt Diệp Tiểu Nhu đỏ bừng, giận dữ dậm chân: "Ngươi ỷ mạnh hiếp yếu!"
"Ta không đi! Dù sao ta cũng không đi!"
Diệp Tiểu Nhu càng nghĩ càng ủy khuất, cuối cùng, khóe mắt ửng đỏ, cứ như sắp khóc đến nơi.
"Đàn bà thật phiền phức..."
Lâm Trần thở dài: "Tăng lương cho ngươi."
"Tăng bao nhiêu?"
Diệp Tiểu Nhu lau mắt, ngẩng đầu nhìn Lâm Trần.
"Thêm năm trăm!"
Lâm Trần đau lòng giơ năm ngón tay.
"Thành giao!"
Diệp Tiểu Nhu quả quyết đáp ứng.
*Ta có phải cho nhiều quá không?*
Lâm Trần nhìn Diệp Tiểu Nhu với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Diệp Tiểu Nhu thấy vậy, vội vàng nói: "Lão bản hào phóng nhất, có lão bản là phúc phần của tôi."
“Có ngươi, ta là thật chịu phục.” Lâm Trần bất đắc dĩ thở dài.
Diệp Tiểu Nhu: "..."
Cuối cùng, Diệp Tiểu Nhu vẫn mang theo máy quay phim, lẩn quẩn giữa các tòa nhà.
“Có ma không?”
“Có ma không??”
“Có ma không???”
Lúc đầu, Diệp Tiểu Nhu còn có chút ngượng ngùng, nhưng theo số lần tăng lên, giọng điệu ngày càng thuần thục. Đến cuối cùng, nàng đã vò đầu bứt tai, hét lớn lên.
…
Tòa nhà Ngoại khoa, phòng phẫu thuật tầng ba.
“Lạc…két, lạc…két…”
Một bóng người mặc áo choàng trắng dài đứng trước bàn mổ. Hắn cầm một con dao giải phẫu nhuốm máu, không ngừng mổ xẻ thi thể trước mặt, phát ra những âm thanh kỳ dị.
Dưới ánh đèn phẫu thuật, khuôn mặt hắn hiện ra. Đó là một người đàn ông trung niên độ ngoài ba mươi. Sắc mặt hắn tái nhợt, gương mặt không biểu cảm, khiến người ta cảm thấy vô cùng rùng mình.
“Leng keng!”
Vị thầy thuốc kia nhẹ nhàng ném con dao xuống xe đẩy bên cạnh, thì thầm:
“Thi thể sắp không đủ dùng rồi… Sớm biết thế, ta đã nên ẩn náu lâu hơn nữa.”
“Giờ xem ra, phải chuyển sang nơi khác…”
Lúc này, bên ngoài phòng phẫu thuật, dường như có tiếng nói mơ hồ vọng lại.
“Có ma không??”
“Có ma không??”
Thầy thuốc giật mình, lập tức cầm lại con dao giải phẫu. Hắn nở một nụ cười quỷ dị, khóe miệng giương lên đến tận mang tai.
…
“Lão bản, cách này có hiệu quả không?” Diệp Tiểu Nhu ngồi trên ghế ở đại sảnh tầng một tòa nhà Ngoại khoa, bất an nói: “Đây là tòa nhà cuối cùng rồi, nếu thứ đó vẫn không xuất hiện, chúng ta phải làm sao?”
“Sẽ không.” Lâm Trần lắc đầu, chỉ về phía hành lang không xa. “Ngươi xem, nó đã tới.”
Cuối hành lang, chẳng biết từ bao giờ, xuất hiện một bóng người. Nó mặc áo dài trắng, dính đầy máu, tay cầm con dao giải phẫu, máu vẫn không ngừng nhỏ xuống. Chiếc đèn ban đầu tắt, giờ bỗng tự động bật sáng, nhấp nháy liên hồi.
Diệp Tiểu Nhu vô thức nhìn sang, tim đập như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Nàng nuốt nước bọt, định nói gì đó…
“Tùng tùng tùng tùng…”
Lúc này, nó đột ngột tăng tốc, lao về phía hai người.
“A… A… A…!” Tiếng thét kinh hãi của Diệp Tiểu Nhu thay thế cho những lời nàng định nói.
“Ngươi có thể nhỏ giọng lại không?” Lâm Trần bịt tai, bất đắc dĩ nhìn nàng: “Chỉ với gan đó mà dám nhận lời mời?”
“Ai biết ngươi thực sự là bắt ma chứ!” Diệp Tiểu Nhu khóc không ra nước mắt: “Lão bản, ta van ngài, mau bắt hắn lại đi!”