Lục Địa Kiện Tiên

Chương 128: Cái gì gọi là đổ thần, cái này chính là đổ thần! (2)

Chương 128: Cái gì gọi là đổ thần, cái này chính là đổ thần! (2)


Tuyết Nhi đứng dậy nhìn phương hướng sòng bạc, hồi tưởng lại mấy ngày nay Tổ An và mình đấu võ mồm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ sầu lo:
- Nhưng vì sao ta luôn có dự cảm bất tường thế nhỉ.
- Ngươi lo lắng quá nhiều, phế vật cuối cùng chỉ là phế vật.
Mai Siêu Phong lơ đễnh nói, nữ nhân rất hay sợ cái này sợ cái kia.
- Nếu ta không đoán sai, đoán chừng không được bao lâu sẽ có tin mừng truyền đến.
Hắn vừa dứt lời, liền có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, một đệ tử chạy đến bẩm báo:
- Bang chủ, bang chủ, không xong không xong.
Mai Siêu Phong sầm mặt lại:
- Nói ai không xong? Vả miệng!
Đệ tử kia sững sờ, bất quá uy quyền của Mai Siêu Phong rất nặng, hắn không dám cãi lại, quỳ xuống hung hăng quạt mình mấy bạt tai.
Mai Siêu Phong chậm rãi nâng chung trà lên, dùng miệng nhẹ nhàng thổi thổi:
- Nhớ kỹ, về sau làm việc không được xúc động như thế.
- Vâng...
Đệ tử kia có chút ủy khuất, nhưng quỳ trên mặt đất không dám giải thích.
Lúc này Mai Siêu Phong mới thỏa mãn nhẹ gật đầu:
- Nói đi, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Lúc này đệ tử kia mới bẩm báo:
- Thua năm vạn lượng.
- Năm vạn?
Mai Siêu Phong cười ha ha, mặc dù không nhiều như trong tưởng tượng, nhưng nhiệm vụ của Mai Hoa Thất đã xem như hoàn thành, dù sao cũng là ở dưới mí mắt của Sở đại tiểu thư làm được.
- Năm vạn lượng, đã đủ để Sở gia đuổi họ Tổ ra khỏi nhà.
Trên mặt Tuyết Nhi cũng lộ ra nụ cười, năm vạn lượng đã rất nhiều, mình lại đi châm ngòi thổi gió, lấy tính tình của phu nhân, khẳng định là không dung được tên kia.
Thấy hai người hiểu lầm ý tứ của mình, đệ tử kia gấp:
- Bang chủ, là chúng ta thua năm vạn lượng !
- Cái gì?
Nụ cười của Mai Siêu Phong cứng lại, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt như muốn giết người.
- Ngươi nói cái gì?
Đệ tử kia chỉ có thể kiên trì lặp lại:
- Là Ngân Câu Đổ Phường thua năm vạn lượng.
Ầm!
Chén trà trong tay bị bóp nát, Mai Siêu Phong giận tím mặt:
- Mai Hoa Thất làm ăn cái gì vậy hả, lại để phế vật kia thắng nhiều tiền như vậy! Xem như con heo ở trên chiếu bạc, thời gian ngắn như vậy cũng không thua tới năm vạn lượng!
- Kỳ thật chỉ thua một ván.
Đệ tử kia đáp.
- Thua một ván?
Mai Siêu Phong sững sờ, vội vàng truy vấn nguyên nhân, thủ hạ kia vội vàng nói hết một lần.
Sau khi nghe xong, Mai Siêu Phong rơi vào trầm mặc, sắc mặt hòa hoãn hơn mấy phần, phất tay để thủ hạ lui ra ngoài trước, sau đó lại nhàn nhã ngồi xuống ghế, bắt đầu thưởng thức trà.
Thấy hắn thờ ơ, Tuyết Nhi rốt cục nhịn không được hỏi:
- Sao ngươi còn chưa đi qua nhìn xem? Các ngươi đã thua năm vạn lượng.
- Không vội.
Mai Siêu Phong lạnh nhạt nói.
- Kiều cô nương an tâm chớ vội.
Tuyết Nhi lạnh giọng nói:
- Ta có thể không vội sao? Làm hỏng đại sự của công tử, ngươi có thể đảm đương nổi sao!
Trong lòng Mai Siêu Phong thầm giận, bất quá vẫn nhẫn nại giải thích:
- Nếu như cược nhiều lần, đổ phường thua năm vạn lượng, thì chứng minh đã xảy ra vấn đề, nhưng ngươi cũng nghe được, chỉ cược một ván, hoàn toàn là Tổ An kia mèo mù vớ cá rán.
- Một ván có tính ngẫu nhiên, nhưng cược nhiều mấy ván, tính ngẫu nhiên sẽ bị giảm xuống đến thấp nhất, yên tâm đi, rất nhanh Mai Hoa Thất sẽ thắng trở về, còn có thể để hắn nợ đến táng gia bại sản.
Tuyết Nhi nhướng mày:
- Vậy nếu Tổ An không cá cược nữa thì sao?
Mai Siêu Phong cười ha ha:
- Loại gia hỏa kia ta gặp quá nhiều, hoàn toàn là tiểu nhân đắc chí, bọn hắn làm sao hiểu được hợp thời thu tay lại? Lại nói, còn có Mai Hoa Thất ở nơi đó tọa trấn, coi như đối phương thật không muốn cược, hắn cũng có biện pháp kéo đối phương trở về, bằng không hắn không phải là Mai Hoa Thất rồi.
- Ngươi rất tín nhiệm Mai Hoa Thất này?
Tuyết Nhi hỏi.
- Đương nhiên, hắn là tâm phúc dưới tay ta, đổ thuật tốt nhất, làm người ổn trọng nhất.
Trên mặt Mai Siêu Phong lộ ra vẻ tự đắc.
- Những năm này dưới tay ta nuôi dưỡng được không ít nhân tài, ngươi nhìn đi, chỉ sợ không được bao lâu sẽ có tin tức tốt.
Đúng lúc này vàng tiếng bước chân vội vội vàng truyền tới, Mai Siêu Phong chỉ chỉ cửa, cười ha ha nói:
- Ta vừa nói xong, nhanh như vậy đã đến.
Trên mặt Tuyết Nhi cũng dần dần hiện ra nụ cười, xem ra Mai Hoa Bang làm việc vẫn rất có hiệu suất.
Rất nhanh, một đệ tử trong bang mặt không còn chút máu, lảo đảo chạy vào:
- Báo... Báo... Thua... Thua 750 vạn lượng!
Sắc mặt của Mai Siêu Phong trầm xuống:
- Bình thường dạy các ngươi thế nào, các ngươi một chút trí nhớ cũng không có, làm việc nôn nôn nóng nóng...
Đột nhiên hắn đình trệ, phảng phất như nhớ ra cái gì đó, thanh âm đề cao:
- Ah, ngươi mới vừa nói bao nhiêu?
- 7... 750 vạn lượng bạc.
Đệ tử kia run rẩy đáp.
Mai Siêu Phong cuồng hỉ:
- Ha ha ha, 750 vạn lượng bạc, tiểu tử này chết chắc, bán hết Sở gia cũng chưa hẳn cầm ra được nhiều tiền như vậy!
Khó trách đệ tử kia sẽ khẩn trương thành cái bộ dáng này, hắn đã tha thứ cho thủ hạ lỗ mãng, bởi vì dù là hắn nghe được con số này cũng hô hấp dồn dập.
Tuyết Nhi cũng chấn kinh:
- Tên kia thua 750 vạn lượng?
Nàng thực nghĩ không rõ, một người làm sao sao có thể ở trong thời gian thật ngắn thua nhiều như vậy.
Đồng thời nàng cũng triệt để yên lòng, nếu nói mấy vạn lượng Sở gia còn có khả năng thay hắn chùi đít, 750 vạn lượng Sở gia là tuyệt đối không quản, đừng nói Sở gia, lại thêm mấy phú thương khác, cũng chưa chắc có thể cầm ra được nhiều vốn lưu động như vậy.
Mai Siêu Phong rót một chén rượu đưa cho Tuyết Nhi:
- Kiều cô nương, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành viên mãn, cầu chúc ngươi sớm ngày trở lại bên người công tử.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất