Chương 133: Tình thế khó xử
Tạ Tú thu quạt, khẽ cười nói:
- Những nha dịch này không phải ta mang tới, vừa rồi ta ở Thiên Tiên Lâu uống rượu, nhìn thấy Bàng thúc thúc mang theo một đội người tới, mới tò mò đi theo, đúng không, Bàng thúc thúc.
Một người bụng phệ từ bên ngoài tiến đến, vừa đi vừa vịn mũ quan, nhìn ra được đoạn đường này tới rất vội vàng.
- Người này là Huyện Úy Bàng Xuân, tu vi Ngũ phẩm, là tam bả thủ của Minh Nguyệt Thành, xưa nay giao hảo với Sở gia chúng ta, ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ.
Sở Sơ Nhan lo lắng Tổ An không phân địch ta cắn loạn, vội vàng nhắc nhở.
Tổ An nhẹ gật đầu, thần sắc có chút quỷ dị, nam nhân tên Xuân, cũng không biết thời điểm đặt tên, cha mẹ hắn là nghĩ thế nào.
Bất quá trong lời nói của Sở Sơ Nhan cũng để lộ ra rất nhiều tin tức, xem ra Sở gia và thành chủ quan hệ không tệ, nhưng trước đó ở Sở gia, Sở Trung Thiên đề cập qua Thái Thú Tang Hoằng là nhằm về phía bọn hắn, Tang Hoằng tới hiển nhiên là đại biểu cho ý chí của triều đình.
Ta ai da, không phải là Sở gia có ý đồ không tốt, cùng quan viên địa phương cấu kết làm bậy, để triều đình muốn trừ cho thống khoái đó chứ?
Vốn cho rằng ôm được bắp đùi lớn, hiện tại xem ra là lên một con thuyền sắp lật úp, khó trách trước đó ngay cả đối phó một hắc bang cũng ra sức khước từ!
Mình có nên tìm một cơ hội sớm nhảy ra khỏi cái thuyền này không?
Nếu Sở Sơ Nhan biết ý nghĩ lúc này của hắn, chỉ sợ đã đè hắn xuống đất đánh cho một trận.
Sau khi Bàng Xuân đi vào, cười ha hả chắp tay nhìn Tang Thiên:
- Gặp qua Tang thống lĩnh.
Tang Thiên không dám chủ quan, dù sao Huyện Úy thuộc về tam bả thủ của Minh Nguyệt Thành, cho dù là hắn cũng không thể khinh mạn, vội vàng đáp lễ:
- Gặp qua Huyện Úy đại nhân.
Hai người hàn huyên một lúc, sau đó nhao nhao nhìn về phía Tạ Tú, Tạ Tú vui vẻ:
- Các ngươi nhìn ta làm gì, ta không có chức quan trong người, nên xử lý như thế nào thì theo quy củ làm đi.
Tang Thiên oán thầm, người nào không biết là ngươi gọi Bàng Xuân qua, hắn xưa nay coi phụ thân ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, không phải sẽ nghe ngươi sao.
Bàng Xuân cười ha hả nhìn Tang Thiên:
- Vậy sự kiện này liền giao cho ta, Tang thống lĩnh sẽ không để tâm chứ?
Tang Thiên miễn cưỡng cười cười:
- Đây là chức trách của Huyện Úy đại nhân, tại hạ không dám vượt quuyền.
Huyện Úy chủ quản trị an của một thành, từ một ý nghĩa nào đó tương đương với giám đốc sở Công An, Viện trưởng Viện Kiểm Sát, Chánh Án tỉnh hợp lại ở hậu thế, quyền lực có thể to lớn.
Lúc này Bàng Xuân mới thu hồi tiếu dung, nhìn về phía những người ở giữa sân:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Lúc này Sở Sơ Nhan mới mở miệng, đại khái nói sự tình vừa rồi phát sinh một lần.
Bàng Xuân âm thầm tắc lưỡi, hiển nhiên cũng bị 750 vạn lượng dọa giật nảy mình, bất quá hắn phản ứng cũng nhanh, nói:
- Mai bang chủ, đây là các ngươi không đúng, các ngươi đã mở sòng bạc, thua nên nhận, nếu không tất cả đổ phường đều giống như các ngươi, chẳng phải sẽ lộn xộn?
Mai Siêu Phong thầm giận, bất quá vẫn đáp:
- Huyện Úy đại nhân có chỗ không biết, người này chỉ dựa vào hai trận liền thắng 750 vạn lượng, thật không thể tưởng tượng, hắn tuyệt đối là chơi bẩn, sổ sách như vậy chúng ta há có thể nhận?
Tổ An cười vui vẻ:
- Ta nói ngươi là người mở sòng bạc, vậy mà sợ khách nhân chơi bẩn? Đến cùng là các ngươi kỹ thuật không được, hay là ngay cả mặt mũi cũng không cần?
- Ngươi…
Mai Siêu Phong giận dữ, nghĩ thầm nếu là hai người đơn độc ở chung, một đầu ngón út của mình cũng có thể bóp chết con rệp kia, kết quả bây giờ lại không thể không nhịn xuống cùng đối phương giảng đạo lý.
Má nó!
Đến từ Mai Siêu Phong, điểm nộ khí +499!
Bàng Xuân cũng mở miệng:
- Không sai, Mai bang chủ, ngươi nói hắn chơi bẩn, vậy có chứng cứ không?
Tổ An nghĩ thầm có chống lưng thật quá sung sướng, không ngừng giúp mình nói chuyện, huống chi hắn còn chiếm lý.
Mai Siêu Phong có chút chần chờ:
- Này thì không có, lúc ấy ta không ở nơi này, mà Tổ An lại đi cùng Sở tiểu thư, Sở tiểu thư thân là cường giả Ngũ phẩm, thật muốn làm trò gì, người trong đổ phường của chúng ta cũng nhìn không ra.
Sắc mặt của Sở Sơ Nhan phát lạnh:
- Ngươi nói ta hỗ trợ gian lận?
Chuyện cho tới bây giờ, song phương đã vạch mặt, Mai Siêu Phong không còn cố kỵ:
- Cái này khó mà nói chắc được, hắn dù sao cũng là trượng phu của ngươi, ai biết hai vợ chồng các ngươi có cố ý bày cục đến lừa ta hay không.
Sở Sơ Nhan lạnh lùng nói:
- Danh dự của Sở gia chúng ta không dung ngươi nói xấu, ta muốn quyết đấu với ngươi!
Mai Siêu Phong cũng không thèm đếm xỉa:
- Trước đó là bởi vì Sở gia mới khách khách khí khí với ngươi, đừng nghĩ rằng ta sợ ngươi!
Tổ An ở một bên nhìn mà hưng phấn, ước gì bọn hắn lập tức đánh nhau, muốn nhìn xem đại lão Ngũ phẩm chiến đấu là thế nào, về sau mình cũng có cái phòng bị.
Về phần Sở Sơ Nhan có thể ăn thiệt thòi hay không, hắn một chút cũng không lo lắng, không nói bây giờ Tạ Tú, Huyện Úy ở chỗ này, chỉ nói Minh Nguyệt Thành dù sao cũng là đất phong của Sở gia, Sở Trung Thiên sẽ để cho nữ nhi của bị khi phụ?
Lại thêm nàng còn có bối cảnh Minh Nguyệt Học Viện, mặc kệ bên nào, cũng không phải Mai Siêu Phong có thể đắc tội nổi.
Lúc này Tạ Tú mới đi ra khuyên can:
- Hai vị an tâm chớ vội, để cho ta tới nói một câu công đạo. Người Minh Nguyệt Thành đều biết, Sở gia xưa nay nghiêm cấm đánh bạc...