Chương 193: Thạch công tử (2)
- Các ngươi thật là thủ hạ tốt của ta, Tuyết Nhi, ta nhớ trước đó không lâu ngươi mới truyền tin cho ta, nói hết thảy đều nắm trong tay, không bao lâu sẽ để Tổ An vĩnh viễn biến mất ở trên đời này, hiện tại ngươi nói cho ta thân phận của ngươi bại lộ, trốn ra Sở gia?
Trên mặt công tử trẻ tuổi rõ ràng đang cười, nhưng trong giọng nói không có chút ý cười.
- Công tử thứ tội, ở giữa xảy ra một chút ngoài ý muốn.
Tuyết Nhi cắn chặt răng, vẻ mặt xấu hổ, vốn định thay công tử bài ưu giải nạn, nào biết cuối cùng lại làm hư sự tình, mấu chốt ở chỗ mục tiêu còn là phế vật nổi danh.
- Ngoài ý muốn?
Công tử trẻ tuổi cười lạnh.
- Ngươi có biết vì xếp ngươi vào Sở gia, bản công tử hao tốn bao nhiêu tài nguyên không, vận dụng bao nhiêu nhân mạch không? Ẩn núp mấy năm, mãi mới chờ đến lúc nở hoa kết trái, kết quả ngươi lại làm hư!
- Ta nhất định lấy công chuộc tội, xin công tử khai ân!
Tuyết Nhi cúi đầu, thân thể mềm mại run rẩy.
Công tử trẻ tuổi nhìn cũng chưa từng nhìn nàng, ngược lại nhìn Mai Siêu Phong:
- Còn có ngươi, Tuyết Nhi nàng tuổi nhỏ, lại là hạng nữ lưu, chưa thấy qua việc đời, làm việc không bền chắc thì thôi, ngươi là lão giang hồ, cự phách hắc đạo, vậy mà cũng ngã ở trong tay phế vật kia? Trực tiếp thua 750 vạn lượng, hắc hắc, những năm này ngươi cống nạp cho bản công tử, cộng lại được nhiều như vậy sao?
Mai Siêu Phong đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm sao nghe ý tứ trong lời nói của công tử, tựa hồ cảm giác xử phạt Tuyết Nhi sấm to mưa nhỏ, cầm nhẹ để nhẹ, hiện tại là bắt ta khai đao sao? Hắn vội vàng giải thích:
- Cái này đều là thủ hạ của ta làm việc bất lợi, thời điểm ta lấy được tin tức đã chậm, nhưng ta suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, có người ở trong hai ván liền thắng 750 vạn lượng.
- Còn nữa, ta vốn không có ý định thừa nhận 750 vạn lượng kia, nhưng Kiều cô nương bảo ta đáp ứng, ta không thể làm gì khác hơn là viết xuống giấy nợ.
Không thể trách hắn khẩn trương, nam tử trước mắt chính là Lục công tử Thạch Côn của Thạch gia ở kinh thành, phụ thân là Đại Tư Mã, Thạch gia là một trong mấy gia tộc đỉnh tiêm ở kinh thành, bản nhân Thạch Côn không chỉ anh tuấn tiêu sái, hơn nữa là thiên tài được công nhận, rất được Thạch gia yêu thích, cũng thường được ủy thác trách nhiệm.
Một vài sự tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng của Thạch gia đều do hắn phụ trách, Mai Siêu Phong biết, thế lực giống Mai Hoa Bang này, cả nước rất nhiều châu phủ đều có, phía sau đều là Thạch gia nâng đỡ khống chế.
Đừng nhìn Mai Hoa Bang bề ngoài ngăn nắp, trên thực tế các loại sinh ý, đại bộ phận đều phải nộp lên cho Thạch gia, cho nên đối phương biết mình thiếu 750 vạn lượng mới tức giận như vậy.
- Ồ? Là Tuyết Nhi bảo ngươi viết.
Thạch Côn nhìn về phía Tuyết Nhi.
- Ngươi đến cùng là nội ứng của Thạch gia chúng ta, hay là nội ứng của Sở gia?
Tuyết Nhi vội vàng nói đại khái tình hình lúc đó:
- Công tử, ở dưới tình huống như vậy, không viết chỉ sợ rất khó kết thúc, ta cũng là không muốn phức tạp, nghĩ dù sao cũng có thể nhẹ nhõm cầm giấy nợ về, nên không cân nhắc nhiều như vậy.
Thạch Côn nặng nề hừ lạnh:
- Uổng cho ngươi được Thạch gia nuôi dưỡng lâu như vậy, tầm mắt vẫn không ra gì, loại tình huống kia ta không tin Sở gia thực có can đảm vận dụng Hồng Bào Quân, chỉ cần hắn dám động, ngày thứ hai có thể đưa tới triều đình đả kích mãnh liệt.
Tuyết Nhi cúi đầu:
- Là thuộc hạ cân nhắc không chu toàn.
Thạch Côn hỏi tiếp.
- Cái này thì thôi, mấu chốt là về sau ngươi đi giết Tổ An, vì sao lại thất thủ?
Tuyết Nhi đáp:
- Tên kia một mực giấu tài, mặt ngoài là phế vật, trên thực tế lại là tu luyện giả.
- Tu luyện giả? Mấy phẩm!
Thạch Côn lập tức ngồi ngay ngắn.
- Nhiều lắm là Tam phẩm, nhưng chiến lực của hắn có chút kỳ quái...
Tuyết Nhi không xác định nói, nguyên khí của đối phương xác thực chỉ có Tam phẩm, nhưng thật đánh nhau tựa hồ không chỉ vậy.
- Ngươi là Ngũ phẩm, kết quả ngay cả một Tam phẩm cũng giết không được?
Thạch Côn tức đến bật cười.
- Những năm này sống trên thân cẩu sao?
Tuyết Nhi hơi đỏ mặt:
- Lúc ấy ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên bụng đau nhức kịch liệt...
Nàng tìm rất nhiều đại phu kiểm tra, thân thể căn bản không có vấn đề, căn cứ miêu tả của nàng, tất cả đại phu đều nói đó là cảm giác sinh nở, nhưng nàng là hoàng hoa khuê nữ, ngay cả nam nhân cũng không có, làm sao lại mang thai, hơn nữa sau đó những bệnh trạng này biến mất vô tung vô ảnh, để nàng từ đầu đến cuối không nghĩ ra nguyên nhân.
- Thời khắc mấu chốt đau bụng, thật vô dụng!
Thạch Côn hừ lạnh, sắc mặt trở nên khó coi.
- Tổ An đã không phải phế vật, như vậy chứng minh lúc trước hết thảy đều là hắn cố ý, sự thật chứng minh quả nhiên có hiệu quả, giảm thấp Sở gia cảnh giác, thành công trở thành con rể của Sở gia.
- Nếu hắn là phế vật, ta còn không lo lắng, nhưng nếu hắn giấu tài, vậy thì thật có khả năng đạt được thể xác và tinh thần của Sở tiểu thư!
Vừa nghĩ tới tư dung tuyệt thế của Sở Sơ Nhan nằm ở trong ngực Tổ An, Thạch Côn chỉ cảm thấy trái tim ghen ghét muốn điên.
Tuyết Nhi tự nhiên rõ ràng tâm sự của hắn, vội vàng nói:
- Công tử không cần phải lo lắng, hai người chia phòng ngủ, hơn nữa đại tiểu thư căn bản không thích Tổ An, sẽ không để cho hắn được như ý.
- Tạm thời không thích, về sau làm sao nói rõ ràng.
Bỗng nhiên Thạch Côn đứng dậy.
- Không được, phải mau chóng giải quyết phiền toái này, đúng rồi, trước đó các ngươi kế hoạch như thế nào?