Chương 202: Ngô gia tiểu thư
Tổ An bị nàng khích lệ ngược lại có chút ngượng ngùng.
- Ngươi thành thật?
Sở Hoàn Chiêu cười như không cười nhìn hắn.
- Cũng không biết là ai thường xuyên nhìn lén chân người ta, thành thật khai báo, có phải trong lòng ngươi có suy nghĩ tỷ muội đồng thu hay không?
- Không có, tuyệt đối không có!
Tổ An giật nảy mình, cô em vợ này quả nhiên là thần kinh vững chắc, loại lời này cũng có thể hỏi sao?
- Thôi đi, làm như ta không biết vậy, đàn ông các ngươi ai không có tâm bệnh này.
Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh.
- Ngươi tốt nhất đừng để mẹ ta và tỷ tỷ biết ngươi có ý định này, bằng không cẩn thận các nàng lột da của ngươi.
Nói xong khuôn mặt nhỏ giương lên, ngâm nga bài hát dân gian đi về phòng học của mình.
Chỉ để lại Tổ An một người đứng tại nguyên chỗ, tiểu nha đầu này đột nhiên nói những lời kia, có ý gì đây?
Bất quá rất nhanh suy nghĩ của Tổ An trở lại sự tình dạy học lát nữa, lần thứ nhất ra sân, làm sao cũng phải phong cách một chút, giữ khuôn phép chạy lên lớp, sao có thể nổi bật ra bản thân không tầm thường?
Vắt hết óc nghĩ một lát, bỗng nhiên hai mắt của Tổ An tỏa sáng, vội vàng chạy tới phòng hành chính, bất quá nhân viên công tác nói cho hắn biết Thương Lưu Ngư không ở văn phòng, có khả năng ở ký túc xá nghỉ ngơi.
Nhìn Tổ An vội vã chạy tới khu ký túc xá, mấy nhân viên công tác kia nhịn không được ở sau lưng chế giễu:
- Lại thêm một cái.
- Bất quá mị lực của Thương lão sư thật lớn, ngươi không thấy ngay cả Lỗ chủ nhiệm cũng lấy lòng sao?
- Gia hỏa Lỗ Đức này không phải đã có gia thất rồi sao?
- Trung niên hồi xuân nha, ngươi hiểu.
- Lỗ chủ nhiệm thì thôi, tiểu tử này cũng muốn truy cầu Thương lão sư, quá không biết tự lượng sức.
- Sao vừa rồi ngươi không nói cho hắn Thương lão sư xưa nay không cho ngoại nhân vào biệt viện của nàng, gia hỏa này đi cũng đi không nha.
- Hừ, một học sinh của Hoàng tự ban cũng không biết đi quan hệ gì, lại thành lão sư học viện, để hắn ăn chút đau khổ cũng tốt.
...
Tổ An không biết mình bị xem như trò cười, vội vã chạy tới khu ký túc xá của giáo viên, dựa theo trước đó chỉ dẫn, một đường đi tới biệt viện của Thương Lưu Ngư.
Đông đông đông, Tổ An gõ cửa.
Vừa gõ cửa vừa lặng lẽ lấy lệnh bài của mình thử một chút, đáng tiếc cửa không có dấu hiệu mở ra.
Quả nhiên chuyện tốt chìa khoá vạn năng chỉ có thể nằm mơ.
- Ai?
Trong viện truyền tới một thanh âm lười biếng, bất quá lúc này thanh âm lại có vẻ lạnh, phảng phất như đang làm chuyện gì bị quấy rầy rất, rất không kiên nhẫn.
- Thương tỷ tỷ, là ta.
Tổ An vội vàng trả lời, hắn đương nhiên sẽ không như những người khác gọi Thương lão sư, như vậy quá khách khí.
- Ngươi tìm ta có việc gì không?
Trong viện lại vang lên thanh âm của Thương Lưu Ngư.
Tổ An nhìn đại môn không nhúc nhích tí nào, nghĩ thầm có ý tứ gì, bằng vào giao tình của hai ta, cửa cũng không mở? Bất quá người ở dưới mái hiên, hắn vẫn thành thành thật thật đáp:
- Có thủ khúc muốn nhờ Thương tỷ tỷ hỗ trợ thổi một chút.
Trong viện rơi vào trầm mặc, qua một lát, cửa chính mở ra một khe hở, bên trong truyền đến thanh âm của Thương Lưu Ngư:
- Vào đi.
Tổ An cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi vào, phát hiện biệt viện của Thương Lưu Ngư thanh u hơn của mình rất nhiều, bất quá làm người khác chú ý nhất là trong viện có một cái ao nước, bên trong sóng nước lăn tăn, thanh tịnh thấy đáy.
- Lại có bể bơi tư nhân, quá xa xỉ rồi!
Tổ An âm thầm tắc lưỡi, nghĩ thầm ta phải phản ánh với mỹ nhân hiệu trưởng một chút, vì sao biệt viện của ta không có, đây không phải đối đãi khác nhau sao, mấu chốt là 750 vạn lượng kia không thể tiêu lảng phí được.
- Ngươi có từ khúc mới rồi sao?
Một thanh âm ôn nhu truyền đến, Tổ An quay đầu, hai mắt không khỏi tỏa sáng.
Lúc này Thương Lưu Ngư đang nghiêng đầu cầm khăn mặt lau tóc còn ướt, phảng phất như vừa mới tắm xong, trên da thịt còn lưu lại một chút nước đọng, giọt nước óng ánh sáng long lanh so với da thịt trắng nõn như tuyết của nàng, lại lộ ra ảm đạm phai mờ.
Toàn thân nàng bao bọc một váy áo rộng rãi giống như áo choàng tắm, xương quai xanh tinh xảo bại lộ ở trong không khí, da thịt noãn nà.
Chiều dài của váy vừa đúng, lộ ra bắp chân cân xứng duyên dáng, trên móng tay còn thoa sơn bóng, nhìn quả thực là tiên diễm ướt át. Thương Lưu Ngư rất tùy ý vung tóc ra sau lưng, ở trên ghế mây tùy ý nửa nằm xuống, tự có một loại lười biếng đến phong tình:
- Ngươi cố ý tới tìm ta, không phải là vì nhìn ta chằm chằm chứ?
- Ách, không phải, ta có thủ khúc muốn nhờ ngươi thổi giúp.
Lần đầu tiên mặt Tổ An đỏ ửng, hắn luôn cảm thấy nữ tử trước mắt có một luồng khí chất đặc biệt, nữ nhân bình thường thấy ánh mắt vô lễ của người khác, hoặc thẹn thùng hoặc tức giận, lại thế nào cũng sẽ có chút tâm tình tiêu cực.
Nhưng Thương Lưu Ngư giống như biển cả mênh mông, trong đôi mắt phảng phất như có loại khám phá tình đời lạnh nhạt, còn có ôn nhu bao dung hết thảy, ngược lại làm cho Tổ An có chút xấu hổ.
- Từ khúc gì?
Trong mắt Thương Lưu Ngư tràn ngập tò mò, kỳ thật những năm qua cũng không ít người mượn lý do này tới gần nàng, dù sao nàng thích âm luật cũng không phải bí mật gì, chỉ bất quá cơ bản đều rất khó vào pháp nhãn của nàng, thẳng đến lần trước ở trong lương đình ngẫu nhiên gặp phải thiếu niên này, hắn thổi từ khúc để nàng cảm giác mới mẻ, thậm chí xúc động tình cảm sâu nhất che dấu ở trong nội tâm.