Chương 211: Mọi người nhìn có thể, tuyệt đối không được cười
- Trả lời đúng, quả nhiên không hổ là thiên tài đứng đầu của Thiên tự ban, ngồi xuống đi.
Tổ An cười khích lệ vài câu.
Ngày bình thường mặc kệ lúc nào, Sở Sơ Nhan cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc kệ là gia thế hay năng lực, nàng đều có lực lượng kiêu ngạo, nhưng lúc này nàng lại muốn vùi đầu vào trong ngực, quá xấu hổ rồi.
Gia hỏa này là cố ý, người khác thời điểm nhường đều khiêm tốn, kết quả gia hỏa này còn cố ý khích lệ.
So với nàng quẫn bách, lúc này tâm tình của Thạch Côn càng không chịu nổi, cả giận nói:
- Ngươi ra đề mục không công bằng!
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +711!
Tổ An nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi là lão sư hay ta là lão sư?
Thạch Côn hung tợn nhìn hắn:
- Coi như ngươi là lão sư, cũng không thể công nhiên thiên vị như vậy!
Tổ An nhún vai:
- Ngươi đã biết ta là lão sư, vậy ra đề mục như thế nào đều là quyền lực của lão sư, ta ra đề mục luôn ngẫu nhiên, chỉ có thể trách vận khí của ngươi không tốt, ngẫu nhiên gặp phải đề khó.
Những người khác liếc nhìn, gia hỏa này nói láo đến con mắt cũng không nháy một cái, này là vận khí không tốt, rõ ràng là ngươi thiên vị lão bà của mình có được hay không?
Thạch Côn còn muốn nói gì nữa, đã bị Tổ An đánh gãy:
- Hơn nữa thân là lão sư, ta miễn phí dạy các ngươi một bài giảng. Thế giới này nào có công bằng gì, nói cho cùng đều là mạnh được yếu thua. Giống như Thạch đại công tử ngươi, xuất thân hào môn, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, không chỉ có lão sư giỏi từ nhỏ giúp ngươi dịch kinh phạt tủy, đánh tốt căn cơ, còn có vô số tài nguyên tu luyện cho ngươi dùng, so sánh mà nói, hài tử nhà bình dân lại phải vì sinh kế bôn ba, vì đạt được một viên Nguyên thạch, bọn hắn không biết phải cố gắng bao nhiêu. Bởi vậy dù tư chất tu luyện không kém ngươi, nhưng sau cùng thành tựu thua xa ngươi, khi đó sao ngươi không nói công bằng?
- Ngươi...
Thạch Côn nghẹn lời.
Những học sinh khác âm thầm gật đầu, vốn cho rằng gia hỏa này dựa vào vô sỉ, còn có toán thuật không biết nơi nào học được lên làm lão sư, trong lòng không quá coi trọng, ai biết hắn lại nói được lời có đạo lý như thế.
Đúng vậy, thế giới này trước giờ không có cái gọi là công bằng, mặt ngoài công bằng chỉ là thượng vị giả vì thống trị ổn định, lừa dối tầng dưới chót mà thôi.
Mặc dù phần lớn người ở Thiên tự ban là thế gia đại tộc, nhưng không thiếu xuất thân bình dân, cảm xúc của bọn hắn càng sâu, may mắn thiên phú tu luyện của bọn hắn xuất chúng, hơn nữa sớm ý thức được trên đời không có công bằng, trả giá càng nhiều, càng cố gắng mới miễn cưỡng so sánh với những đệ tử thế gia kia.
Lúc này Sở Sơ Nhan cũng không nhịn được ngẩng đầu, nhìn thân ảnh cao lớn trên đài, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt:
- Đây là người trong trí nhớ của ta sao, khoảng thời gian này, có phải ta quá mức lo lắng sự tình gia tộc, ngược lại xem nhẹ quá nhiều chuyện, không có chủ động đi tìm hiểu hắn hay không?
Thạch Côn thẹn quá hoá giận:
- Ngươi là đang cưỡng từ đoạt lý, cái này căn bản không phải một sự tình, mặc kệ tìm lão sư nào đến phân xử, cũng không có ai ra đề như vậy.
Tổ An cười ha hả:
- Ta chính là cố ý che chở Sở Sơ Nhan, ngươi có thể làm gì? Nàng là lão bà của ta, ta không che chở nàng che chở ai? Chẳng lẽ còn khuynh hướng ngươi? Ngươi không phải Thỏ Bảo Bảo của ta, huống chi thật muốn tìm Thỏ Bảo Bảo, Tạ Tú còn đẹp hơn ngươi nhiều.
Sở Sơ Nhan nghe hắn nói mình là lão bà của hắn, bỗng nhiên có một loại cảm giác được che chở trước nay chưa từng có, những năm này đều là nàng che gió che mưa cho Sở gia, nàng đi che chở người khác, lần thứ nhất được người khác che chở, loại cảm giác này tựa hồ rất ấm.
Bất quá câu sau là có ý gì, Thỏ Bảo Bảo?
Lúc đầu Tạ Tú ở một bên ăn hạt dưa xem kịch, thân là người Tề vương nhất mạch, nhìn thấy Thạch Côn của hoàng hậu nhất mạch bị người trêu đùa, hắn xém chút vỗ tay bảo hay, hơn nữa hai nhà đều tranh đoạt Sở gia, hắn ước gì Thạch Côn và Sở gia xung đột càng ngày càng kịch liệt mới tốt.
Ai biết đang ăn hạt dưa cũng trúng chiêu, Thỏ Bảo Bảo?
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, sự tình hắn nam sinh nữ tướng chính là vảy ngược, ngày bình thường không ai dám ở trước hắn mặt nhấc lên, nhưng lần này bị Tổ An nói, hắn phát hiện mình có chút xấu hổ quẫn bách, mà không có tức giận như trong tưởng tượng.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cho rằng là bình thường Tổ An nói chuyện điên điên khùng khùng, cho nên không cần thiết để ở trong lòng.
- Thật là một kỳ hoa!
Tạ Tú nghiến răng, nghĩ thầm phải tìm cơ hội đòi về mới được.
Một bên khác, Ngô Tình trợn to mắt, nghĩ thầm trước đó Tạ Tú cự tuyệt bản tiểu thư, chẳng lẽ bởi vì có một chân với gia hỏa này? Nghĩ tới hình ảnh hai nam tử trần truồng quấn lấy nhau, nàng không khỏi buồn nôn, sau đó hung tợn trừng Tổ An, sao gia hỏa này đáng ghét như vậy, lại còn muốn đoạt nam nhân với bản tiểu thư!
Thạch Côn thân là nhân vật chính, lúc này biểu lộ giống như ăn phân, bởi vì tướng mạo của hắn tuấn mỹ, trong kinh thành cũng có người ở sau lưng nói đùa muốn bắt hắn làm nam sủng, chỉ bất quá người có ý nghĩ như vậy, bây giờ mộ phần đều đã xanh cỏ.
Nhưng hôm nay biết mình làm nam sủng còn kém người khác, hắn càng tức giận, cái này chẳng phải nói mị lực của hắn kém người khác sao?
Xưa nay hắn cực kỳ tự tin với dung mạo của mình, không cách nào tiếp nhận sự tình như vậy được.
- Họ Tổ, ngươi không nên quá phận, mặc dù ở trong học viện ta không dám động ngươi, nhưng ra học viện, ta có một vạn biện pháp để ngươi chết không có chỗ chôn!