Chương 226: Mặt có đau không (3)
Nghĩ tới đây chiến ý của hắn dâng trào:
- Đắc tội!
Trực tiếp huy kiếm vọt tới đối phương.
Sở Trung Thiên thấy âm thầm gật đầu, vốn cho rằng hắn có chút kiêu ngạo tự mãn, không nghĩ tới ra chiêu vẫn rất trầm ổn.
Trần Lỗi hét lớn, cũng rút trường đao vọt tới, hai người cứng đối cứng binh khí giao tiếp, hỏa hoa văng khắp nơi.
Hai người đồng thời rút lui năm bước, trong lòng Hồng Tinh Ứng giật mình, không nghĩ tới hạng người vô danh kia lại mạnh như thế.
- Lại đến!
Hắn không còn dám chủ quan, cũng vứt bỏ ý nghĩ khoe khoang, kiếm pháp hướng tới trầm ổn.
Hai người lại chiến thành một đoàn, binh khí trong tay không ngừng giao phong, cho dù ở dưới đài, cũng có thể ẩn ẩn cảm nhận được binh khí của hai người tán ra hàn khí.
- Trước đó hai người này nghe cũng chưa từng nghe qua, vậy mà mạnh như thế, nội tình của đại gia tộc đều thâm hậu như thế sao?
- Hồng Tinh Ứng kia là người Thiên tự ban của Minh Nguyệt Học Viện, về phần Trần Lỗi, xác thực chưa từng nghe qua.
...
Hai người đánh đến lực lượng ngang nhau, một hồi Hồng Tinh Ứng chiếm thượng phong, một hồi Trần Lỗi chiếm thượng phong, để không ít người huyết dịch sôi trào, tưởng tượng nếu như mình lên đài, uy phong như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Mặc kệ tranh tài như thế nào, thế lực ngang nhau luôn đặc sắc nhất, loại thiên về một bên ngược lại không có gì đáng xem, mọi người không nghĩ tới trận đầu đã kịch liệt như vậy, rất nhiều người nhịn không được đứng lên.
Một lần đối bính qua đi, hai người tách ra lần nữa, nhao nhao thở hổn hển, điều tức nguyên khí hỗn loạn trong cơ thể.
Hồng Tinh Ứng chỉ cảm thấy hổ khẩu hơi vỡ ra, bất quá hắn căn bản không thèm để ý, đánh tới mức này, hắn thua không nổi, trận này hắn nhất định phải thắng, muốn cho lão gia và phu nhân nhìn, muốn cho các vị đại nhân ở đây nhìn, muốn cho phế vật Tổ An kia nhìn!
A, sao lại nghĩ đến tên kia, thật xúi quẩy.
- Kiếm thuật trung cấp!
Sau khi Hồng Tinh Ứng tiến vào học viện, liều mạng học hết thảy mà học viện truyền thụ, kiếm thuật trung cấp là học viện truyền thụ cho học viên đẳng cấp cao, mặc dù danh tự nghe không ra sao, nhưng uy lực không tầm thường, hơn nữa sơ hở cực ít, lợi hại hơn kiếm quyết lúc trước hắn học ba phần, cho nên lần này ở trước mặt Khương hiệu trưởng, dứt khoát sử dụng bộ kiếm pháp kia.
Thân kiếm phát ra tiếng long ngâm, lợi kiếm trong tay huyễn hóa thành mấy hư ảnh, đâm tới các yếu huyệt của Trần Lỗi.
Trên đài, Khương La Phu khẽ gật đầu, tư chất của học sinh này cũng không tệ, vào học viện không bao lâu, đã luyện bộ kiếm pháp kia đến tiểu thành.
Phù… kiếm đã đâm vào đầu vai đối phương, trực tiếp xuyên thấu thân thể.
Thắng!
Hồng Tinh Ứng thở dài một hơi, bỗng nhiên hắn chú ý tới đối phương lộ ra nụ cười quỷ dị, trong lòng của hắn giật mình, vội vàng muốn rút kiếm về, nào biết đối phương đưa tay nắm chặt thân kiếm của hắn, sau đó tay phải vung đao chém ra.
- Loạn Phi Phong Đao Pháp!
Khí thế của Trần Lỗi tăng vọt, hai đầu lông mày hiện ra vẻ điên cuồng, trường đao trong tay giống như Giao Long Xuất Hải, gầm thét chặt tới đối phương.
Nguyên khí huyễn hóa ra áo giáp trên người Hồng Tinh Ứng vỡ tan từng khúc, kêu thảm một tiếng, miệng phun máu tươi, cả người giống như bao cát rơi xuống lôi đài.
Sở Trung Thiên vội vàng bay tới tiếp lấy, ngón tay hóa thành một tàn ảnh, phong bế huyệt đạo cầm máu, đồng thời hóa giải đao khí cuồng bạo ở trong cơ thể hắn.
- Viên gia Trần Lỗi, thắng!
Trên đài truyền đến thanh âm tuyên bố kết quả.
Hồng Tinh Ứng vừa thẹn vừa xấu hổ:
- Lão gia phu nhân, ta... ta...
Đúng lúc này, bên người truyền tới một trêu tức thanh âm:
- Vừa rồi là ai ngưu bức nói hắn sẽ mang đến vinh quang cho gia tộc, người khác sẽ chỉ mang đến sỉ nhục, lúc này mới bao lâu nha, đã bị người ta giống như chó chết đánh xuống, mặt có đau không.
- Ta...
Gương mặt của Hồng Tinh Ứng đỏ bừng, lại bị gia hỏa hắn xem thường chế giễu.
Đến từ Hồng Tinh Ứng, điểm nộ khí +999!
Nhưng đối phương nói, hắn lại không cách nào phản bác, đều do vừa rồi mình nói quá vẹn toàn.
Bất quá hắn phản ứng cũng nhanh, đỏ mặt nói:
- Ngươi đi lên sẽ chỉ bại thảm hại hơn, ta tốt xấu gì cũng đánh đến lực lượng ngang nhau, chỉ là cuối cùng kém nửa chiêu mà thôi...
Tổ An nhếch miệng:
- Thua chính là thua, ở đâu ra nhiều lý do như vậy. Mặt khác ai nói ta cũng sẽ thua, đợi lát nữa để ngươi mở mang kiến thức một chút, xem cái gì gọi là cường giả.
- Đủ rồi!
Hồng Tinh Ứng còn chưa kịp trả lời, Tần Vãn Như đã không nhịn được, vẻ mặt sương lạnh nhìn hắn.
- Ngươi có phải người Sở gia hay không, lúc này không cổ vũ đồng đội, còn châm chọc khiêu khích?
Tổ An nhún vai:
- Hắn đã thua, lại cổ vũ có làm được cái gì? Còn có thể đánh một lần nữa sao.
- Im miệng!
Tần Vãn Như lạnh lùng nói.
- Chỉ cần chiến đấu hết sức trên lôi đài, đều đáng giá Sở gia từ trên xuống dưới tôn trọng, mặc kệ thắng hay thua, từ đầu đến cuối đều là người của Sở gia chúng ta, nếu thua liền bị trào phúng, chẳng phải sẽ khiến người khác buồn lòng? Nếu ngươi không biết nói chuyện thì không cần mở miệng!
Sở Trung Thiên cũng nói:
- Tiểu An, hành vi vừa rồi của ngươi rất không thích hợp, thắng bại là chuyện thường binh gia, Sở gia chúng ta cũng không phải loại tiểu nhân qua sông đoạn cầu.
Tổ An nhướng mày, vừa rồi thời điểm Hồng Tinh Ứng trào phúng ta, sao không thấy các ngươi đi ra chủ trì công đạo?
Hắn đang muốn nói gì, lại cảm giác Sở Sơ Nhan lặng lẽ kéo ống tay áo của hắn, bên tai nghe được nàng nguyên khí truyền âm:
- Đừng chọc nương tức giận, chúng ta còn cần thương lượng sách lược đối chiến.