Chương 240: Ở trong BGM của ta, không ai có thể đánh bại ta (2)
Hô hấp của Viên Văn Đống cứng lại, cả giận nói:
- Vừa rồi chẳng qua là ta nhất thời chủ quan, không nghĩ tới ngươi nói ra tay liền ra tay, hiện tại ta giữ vững tinh thần, ngươi còn có thể đánh được a?
Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +511!
Nghe hắn nói, cả giáo trường khinh bỉ, ngươi đường đường một Ngũ phẩm, bị “phế vật” tát tai, cho dù là chủ quan cũng không thể nào nói nổi.
Đối với thanh âm khinh bỉ, Viên Văn Đống mắt điếc tai ngơ, trước đó Tuyết Nhi đã nói với hắn, thực lực của gia hỏa này là Tam phẩm, hơn nữa chiến lực cổ quái, cho nên không quá kỳ quái đối phương đánh lén có thể thương tổn được mình.
Bất quá bây giờ tình huống khác biệt, hắn đã đề phòng, đối phương há có thể tổn thương hắn? Hừ, chờ ta bắt được hắn, trước bẻ gãy hai tay, lại...
Ý nghĩ này vừa lên, bỗng nhiên lại “ba” một tiếng.
Thân hình Viên Văn Đống lung lay, kém chút không đứng vững, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng.
Tình huống như thế nào?
Trong ánh mắt của Viên Văn Đống hiện lên vẻ mờ mịt, vừa rồi hắn chỉ thấy hoa mắt, có một cái nháy mắt mất đi tung ảnh của đối phương, sau đó liền bị tát.
Làm sao có thể!
Đây không chỉ là hắn nghi hoặc, đồng dạng cũng là nghi hoặc của tất cả mọi người.
Con ngươi của Tang Hoằng co rụt, người khác không thấy rõ ràng, nhưng lấy tu vi của hắn lại thấy được, vừa rồi Tổ An lấy một loại thân pháp quỷ dị tới gần Viên Văn Đống, đối phương căn bản không kịp phản ứng.
Thạch Côn cũng cau mày, mặt mũi tràn đầy tàn khốc nhìn về phía Tuyết Nhi:
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao trong tình báo của ngươi cho tới bây giờ không đề cập qua hắn còn có thân pháp như vậy?
Tuyết Nhi cũng mờ mịt:
- Không biết, lần trước ta giao thủ với hắn, hắn rõ ràng còn không có thân pháp như vậy.
- Phế vật!
Thạch Côn hừ lạnh, tiếp tục nhìn chiến đài.
Vành mắt Tuyết Nhi đỏ lên, cắn môi, nhưng không có nói cái gì. Khương La Phu mỉm cười:
- Sớm biết tiểu gia hỏa này có át chủ bài như vậy, ta cũng không đến nỗi thay ngươi lo lắng nha.
Lúc này kinh hãi nhất không ai qua được đám người Sở gia, Tần Vãn Như đẩy trượng phu:
- Phu quân, vừa rồi có phải ta hoa mắt không.
Sở Trung Thiên chấn kinh không thua nàng, nhịn không được cười khổ nói:
- Làm sao có thể liên tục hai lần đều hoa mắt chứ.
Từ vừa rồi Tổ An xuất thủ, nguyên khí ba động, hẳn là Tam phẩm, nhưng Tam phẩm lại lấy đâu ra tốc độ nhanh như vậy?
Nguyên lai gia hỏa này vẫn luôn giấu tài, âm thầm tu luyện tới tình trạng này rồi?
Sở Sơ Nhan nhịn không được hỏi:
- Phụ thân, đây là thân pháp gì, sao ta chưa bao giờ thấy qua?
Sở Trung Thiên lắc đầu:
- Đừng nói con, ngay cả ta cũng chưa thấy qua.
Lúc này trong Sở gia, hưng phấn nhất không ai qua được Sở Hoàn Chiêu, nhìn thân ảnh trên đài, nghĩ thầm thối tỷ phu lại lợi hại như vậy, lừa gạt ta lâu như vậy, hừ, chờ ngươi đấu xong, lại từ từ tính sổ sách.
- Đây chính là trình độ của học sinh Thiên tự ban? Cắt...
- Còn Ngũ phẩm, còn thiên tài, bị một người bình thường tùy tiện bạt tai, ta lên cũng mạnh hơn hắn.
- Có phải hai người liên hợp lại diễn trò hay không?
...
Trong giáo trường, những người khác không có nhãn lực cao như vậy, nhìn không ra bí ẩn trong đó, chỉ cảm thấy Viên Văn Đống là cao thủ Ngũ phẩm, lại bị tát tai quả thực không hợp thói thường.
Nghe được người xung quanh nghị luận, con mắt của Viên Văn Đống đỏ bừng.
Tạp chủng này, lại để ta mất mặt như thế!
Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +1024!
Trong lòng của hắn vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, đồng thời còn có chút sợ hãi, bởi vì hắn vẫn không thấy rõ đối phương ra tay như thế nào, cả người còn ngu ngơ.
- Ngu xuẩn, ngươi đã là Ngũ phẩm, năng lực nguyên tố là bài trí sao? Thân pháp của Tổ An quỷ dị, đừng cận chiến với hắn.
Lúc này bên tai hắn truyền đến tiếng mắng chửi của Ngô Uy.
Hai mắt Viên Văn Đống tỏa sáng, lúc trước hắn căn bản không nghĩ tới vận dụng năng lực nguyên tố, nghĩ thầm mình là Ngũ phẩm, đánh Tam phẩm còn không phải dễ như trở bàn tay, hơn nữa lo lắng đối phương bị thương nặng, thắng quá nhanh, cho nên tiềm thức chính là chậm rãi đánh, chậm rãi tra tấn.
Nhưng hôm nay liên tục ăn hai tát, hắn làm sao còn nghĩ được nhiều như vậy, quyết định thiên đao vạn quả đối phương mới có thể giải hận.
- Ngươi triệt để chọc giận ta.
Viên Văn Đống vừa nói vừa lui về sau, dần dần kéo ra khoảng cách giữa hai người, hai tay chậm rãi nâng lên.
- Không thể không thừa nhận, thân pháp của ngươi có mấy phần cao minh, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, những cái kia đều không có tác dụng!
Thời điểm hắn nói chuyện, đao kiếm trong tay đám người ở phụ cận lôi đài ẩn ẩn phát run, phảng phất như bị triệu hoán, muốn ra khỏi vỏ.
Từng người kinh hãi, vội vàng cầm chặt binh khí của mình, chỉ có người nhà họ Viên phảng phất như sớm chuẩn bị, không ai ngăn cản, mặc cho đao kiếm phóng lên trời, tụ tập ở xung quanh Viên Văn Đống, phiêu phù ở trong hư không, lưỡi đao mũi kiếm một mực nhằm vào Tổ An.
- Đây chính là Ngũ phẩm!
- Oa, bộ dáng điều khiển phi kiếm quá tuấn tú.
- Ta đã nói rồi, Viên Văn Đống đường đường là cao thủ Ngũ phẩm, làm sao lại thua một cô gia phế vật.
...
Tần Vãn Như vừa tức vừa gấp:
- Vừa rồi vì sao Tổ An không lợi dụng thân pháp của hắn cận thân chiến đấu với Viên Văn Đống, mà trơ mắt nhìn hắn kéo dài khoảng cách, hiện tại tốt rồi, đao kiếm đầy trời, thân pháp của hắn lại nhanh cũng trốn không thoát.
Nàng càng nghĩ càng là tức giận:
- Quả nhiên nhà giàu mới nổi đều thích khoe khoang!
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +567!