Chương 241: Đại nhân, thời đại biến!
Sở Trung Thiên an ủi:
- Nghĩ đến Tiểu An hẳn là kinh nghiệm chiến đấu ít, cũng đừng khiển trách quá mức, dù sao vừa rồi hắn biểu hiện đã là niềm vui ngoài ý muốn.
Tần Vãn Như vẫn không nhịn được nói:
- Ngay từ đầu ta thật không có ôm hi vọng gì, ai cũng nghĩ không ra hắn lại có thân pháp như vậy thần kỳ. Nhưng hắn đã có loại bản sự này, như vậy thủ thắng không phải không có khả năng, ai biết hắn chỉ chiếm chút tiện nghi trên miệng, còn có thời gian rỗi đi làm âm nhạc bối cảnh, bây giờ người ta đánh thật, ta làm sao không giận được?
Dưới cái nhìn của nàng, nếu ngay từ đầu Tổ An lợi dụng thân pháp đánh đối phương trở tay không kịp, tỉ như lợi dụng thân pháp quỷ dị kề đao lên cổ đối phương, nói không chừng đã thắng.
Kết quả hắn chỉ tát đối phương hai bạt tai, mặc dù làm Viên gia mất hết mặt mũi, nhưng cũng triệt để chọc giận đối phương, Ngũ phẩm nghiêm túc, không phải một bộ thân pháp có thể giải quyết.
Lần thi đấu này thắng thua đối với Sở gia mà nói có ý nghĩa trọng đại, nếu ngay từ đầu Tổ An nhận thua, nàng còn không đến mức khó chịu như vậy, hiện tại biết có cơ hội thắng, lại trơ mắt nhìn đối phương bỏ lỡ, loại cảm xúc này quả thực để người muốn phát cuồng.
Sở Trung Thiên thở dài:
- Hắn dù sao tuổi còn nhỏ, ngã một lần khôn hơn một chút, trải qua việc này, về sau hắn sẽ minh bạch, hiện tại chúng ta tùy thời chuẩn bị cứu hắn, miễn cho hắn thật chết ở dưới kiếm của Viên Văn Đống.
Sở Hoàn Chiêu nhịn không được nói:
- Cha mẹ, sao các ngươi không có lòng tin như thế, ta lại cảm thấy tỷ phu nhất định có thể thắng.
Hồng Tinh Ứng rốt cuộc tìm được cơ hội nói:
- Nhị tiểu thư, người tu hành cách một đại cảnh giới chênh lệch giống như hồng câu, nếu Ngũ phẩm dễ dàng đánh bại như vậy, thì sẽ không trở thành cao thủ được mọi người công nhận.
Hắn tự nhận trung thành cảnh cảnh với Sở gia, nhưng hôm nay nếu để hắn lựa chọn là Sở gia thua trận hay Tổ An thắng tranh tài, hắn vẫn tình nguyện để Sở gia thua trận.
Để một phế vật xưa nay bị mình xem thường ra hết danh tiếng, mấu chốt là mình còn thua, trước đó còn trào phúng đối phương, phóng nhãn thiên hạ cũng không có mấy người tiếp nhận được sự thật như vậy.
Nụ cười của Sở Hoàn Chiêu cứng đờ, mặc dù nàng không thích tu hành, nhưng những thường thức cơ bản này sao lại không biết:
- Hừ, tỷ phu nhất định được, có phải không tỷ tỷ?
Giọng nói của nàng yếu mấy phần, không thể không nhờ tỷ tỷ tăng tín niệm cho mình.
- Có lẽ vậy.
Sở Sơ Nhan tùy ý đáp một câu, một đôi chăm chú nhìn thân ảnh trên chiến đài, như có điều suy nghĩ.
Lúc này trên lôi đài, Viên Văn Đống nhìn đao kiếm giữa không trung, trong lòng an định lại:
- Tổ An, không thể không thừa nhận, thân pháp của ngươi để ta ngoài ý muốn, nếu như ngay từ đầu toàn lực công kích, nói không chừng còn có cơ hội thắng ta, chỉ tiếc ngươi không nắm chắc, bây giờ hết thảy đều kết thúc.
Đã có lực lượng, hắn lại không vội xuất thủ, càng muốn chơi trò mèo vờn chuột, muốn nhìn đối phương toát ra thần sắc hối hận ảo não.
Tổ An kỳ quái nhìn hắn:
- Nếu như vừa lên đã thắng ngươi, chẳng phải là tiện nghi ngươi sao? Vừa rồi các ngươi đối đãi với Tiểu Chiêu như thế, ta không ở trên người ngươi tìm trở về, làm sao giúp nàng hả giận?
Dưới đài, Sở Hoàn Chiêu vui vẻ, vội vàng kéo ống tay áo của phụ mẫu nói:
- Ta đã nói rồi, tỷ phu làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như nhíu mày, luôn cảm thấy lý do này quá trò đùa, nhưng đối phương ra mặt vì nữ nhi mình, bọn hắn cũng không tiện nói cái gì.
- Hắn cho rằng hắn là ai?
Hồng Tinh Ứng nghĩ đến Tổ An kia không chỉ cưới đại tiểu thư, ngay cả Nhị tiểu thư cũng thân cận hắn như vậy, trái tim đố kị sắp phát cuồng.
- Nếu hắn có thể thắng cao thủ Ngũ phẩm, ta sẽ ăn cái bàn này!
Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh, nghiêng đầu đi không thèm phản ứng hắn.
Lúc này trên lôi đài, Viên Văn Đống tức đến bật cười:
- Ha ha ha, nguyên lai ngươi muốn thay cô em vợ xả giận, nên vừa rồi cố ý thủ hạ lưu tình? Ha ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất mấy năm nay ta nghe qua!
Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +666!
- Trò cười kiểu này coi như buồn cười nhất?
Tổ An nhún vai.
- Nói rõ kiến thức của Viên đại công tử rất có hạn.
Viên Văn Đống:
- ...
Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +250!
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, đầu của gia hỏa này chứa cái gì, đến lúc nào rồi còn có tâm tình thảo luận trò cười.
Hắn lo lắng nói tiếp với đối phương, mình sẽ tức giận đến thổ huyết.
- Lười nói nhảm với ngươi, để ngươi mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là tu vi Ngũ phẩm, cái gì gọi là chênh lệch giữa ngươi và ta!
Hai tay hắn vung lên, đao kiếm lơ lửng ở giữa không trung như mưa rào tầm tã kích xạ xuống, lúc này trong mắt của hắn tràn đầy điên cuồng và hận ý:
- Thống khổ đi, kêu rên đi, sau đó tất cả đều chết đi!
Thân pháp của đối phương rất quỷ dị, nhưng bây giờ toàn bộ lôi đài khắp nơi đều là đao kiếm, có thể nói không khác công kích bão hòa, mặc kệ hắn vọt đến nơi nào, cũng sẽ bị bắn thành con nhím.
- Tỷ phu cẩn thận!
Sở Hoàn Chiêu bị dọa đến trực tiếp ngồi thẳng người, nhưng thương thế trên người đau đến làm nàng ngã về cáng cứu thương.
Sở Trung Thiên và Sở Sơ Nhan nghiêm túc, thời khắc chuẩn bị xuất thủ cứu giúp.
Trên đài, Thạch Côn âm thầm nhíu mày, tiểu tử Viên Văn Đống này quá gấp, vừa ra tay đã hạ sát thủ, như vậy Sở Trung Thiên tất nhiên sẽ xuất thủ cứu giúp, chưa hẳn có thể tổn thương tên kia.
Lúc này Tổ An lại không chút hoang mang hô lớn:
- Tiểu Bình Bình...
- Có ngay!