Chương 246: Ngươi nhìn cái gì **** chia 4 (4)
Tuyết Nhi thấy thế câm như hến, không còn dám mở miệng, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.
Kỷ Đăng Đồ trốn ở trong đám người lắc đầu, nghĩ thầm cái miệng của tiểu gia hỏa kia thật độc, vậy mà để họ Viên ở thời khắc mấu chốt như vậy cũng không nhịn được trả lời, bất quá lúc trước hắn thi triển thân pháp, vì sao nhìn luôn cảm thấy quen như vậy nhỉ, chẳng lẽ trước đó ta gặp qua ở đâu?
Nhưng vì sao luôn nghĩ không ra, có phải gần nhất ban đêm xem truyện tranh quá nhiều, dẫn đến trí nhớ hạ xuống không, ân, về sau phải tiết chế một chút, mặt khác trở về nấu chút thuốc bổ uống.
Khả năng giữa sân chỉ có Bùi Miên Mạn là không ngoài ý thấy Tổ An thắng nhất, nàng nhàn nhã nửa tựa ở trên ghế, đường cong ngạo nhân dẫn tới nam nhân ở phụ cận liên tiếp ghé mắt, nàng lại không thèm để ý, trong cặp mắt đào hoa đầy ý cười:
- Người bản tiểu thư cũng giết không được, muốn thắng Viên Văn Đống lại có gì khó.
Trên đài, Tang Hoằng thầm mắng Tạ Dịch xảo trá, vừa âm thầm nghe trong giáo trường nghị luận, kỳ thật hắn cũng không hiểu vừa rồi tại sao Viên Văn Đống lại ở thời khắc mấu chốt phân thần, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, tâm tính không kiên định.
Hắn lại nhìn về phía Khương La Phu:
- Khương hiệu trưởng, ý của ngươi thế nào?
Bởi vì Sở gia thắng tranh tài, kế hoạch của mình có thể nói xuất sư bất lợi, ngay cả cặp đùi đẹp kia cũng không còn tư vị như trước.
Khương La Phu nhàn nhạt nói:
- Vừa rồi đích thật là Viên Văn Đống muốn phế Tổ An trước, sau đó bị Tổ An đâm trúng, thời điểm điện quang thạch hỏa ai cũng không có cách nào lưu thủ, kết quả ra sao cũng không thể khiển trách song phương. Bây giờ thắng bại đã phân, ta cảm thấy không có gì phải thảo luận cả.
Tang Hoằng sững sờ, không nghĩ tới nàng cho thấy thái độ rõ ràng như vậy, bất quá nghĩ lại, vừa rồi nàng cũng nhằm vào Sở gia mấy lần, hẳn không phải cố ý thiên vị Sở gia, mà là học viện nhất quán theo tôn chỉ công bằng mà thôi.
Vừa nghĩ như thế, hắn liền thoải mái:
- Tốt, bây giờ thắng bại đã phân, bản quan tuyên bố, Sở gia thắng lần gia tộc thi đấu này.
Hắn mặc dù muốn nhằm vào Sở gia, nhưng cùng lúc còn đại biểu cho mặt mũi của triều đình, rất nhiều chuyện không thể làm quá rõ ràng, hôm nay kết cục đã định, xem ra chỉ có ngày sau tính toán lại.
Người Sở gia nhất thời reo hò, hôm nay sự tình phát sinh biến đổi bất ngờ, vốn cho rằng lần này bị hai nhà Ngô Viên tính toán, đã thua định, không nghĩ tới cuối cùng lại phong hồi lộ chuyển.
Người trận doanh Ngô gia và Viên gia lại biến sắc, chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng kết quả thế này, đổi thành ai cũng không cách nào tiếp nhận.
- Thái Thú đại nhân!
Sắc mặt của Ngô Uy xanh xám, đối phương qua sông đoạn cầu như vậy để hắn rất bất mãn.
Tang Hoằng nhìn hắn nói:
- Đương nhiên, Viên công tử thụ thương rất nặng, Sở gia cũng có trách nhiệm nhất định, Minh Nguyệt Công, các ngươi phụ trách phí tổn trị liệu và tĩnh dưỡng cho Viên công tử, có dị nghị gì không?
- Tự nhiên không có dị nghị.
Sở Trung Thiên hớn hở nói, trước đó không lâu, Tiểu Chiêu bị thương, Viên gia ra phí tổn hắn còn rất tức giận, không nghĩ tới phong thủy luân chuyển nhanh như vậy.
- Không cần, chút tiền kia Viên gia chúng ta vẫn ra được.
Sắc mặt Viên Chính Sơ tái xanh, hắn biết Thái Thú đại nhân đã bỏ bọn hắn, ra hiệu tộc nhân nâng nhi tử lên, quay người muốn rời đi.
Đúng lúc này, thanh âm lười biếng của Tổ An vang lên:
- Chờ một chút, các ngươi cứ đi như vậy sao?
Viên Chính Sơ quay đầu, trong mắt tràn đầy oán độc:
- Họ Tổ, ngươi còn muốn làm gì?
Đến từ Viên Chính Sơ, điểm nộ khí +783!
Đừng nói bọn hắn, ngay cả người Sở gia cũng không hiểu, không rõ vì sao hắn lại gọi người Viên gia về.
- Không có gì, chỉ là biết các ngươi hận ta muốn chết, nên cho các ngươi một cơ hội trả thù.
Tổ An huy kiếm chỉ Viên Văn Cực trong đám người.
- Để hắn cùng ta so một trận, có thù báo thù, có oán báo oán.
Lời vừa nói ra, rất nhiều người đang muốn rời đi lần nữa ngồi xuống, lại có trò hay nhìn, từng cái mặt mũi hưng phấn.
Viên Chính Sơ đầu tiên là giật mình, sau đó kịp phản ứng:
- Hừ, chỉ sợ là ngươi muốn nhân cơ hội thay Sở nhị tiểu thư báo thù đi?
Tổ An nhún vai:
- Ta không phủ nhận ta có tâm tư này, nhưng cái này đồng dạng cũng là cơ hội của Viên gia các ngươi, ngày sau ta có Sở gia bảo hộ, các ngươi muốn báo thù chỉ sợ không có cơ hội, bỏ lỡ hôm nay sẽ không còn, các ngươi suy tính một chút đi.
Sở Hoàn Chiêu nằm trên cáng cứu thương trong mắt dị sắc liên tục, gương mặt đầy vẻ hưng phấn:
- Tỷ phu thật tốt!
Tần Vãn Như lại nhướng mày:
- Quả thực là hồ nháo, hắn trùng hợp thắng Viên Văn Đống, cho rằng mình vô địch thiên hạ rồi sao? Mặc dù Viên Văn Cực không bằng Viên Văn Đống, nhưng tu vi y nguyên cao hơn hắn, hơn nữa hấp thu giáo huấn, há sẽ trúng kế nữa, hắn làm như vậy không phải đẩy mình vào hiểm cảnh sao?
Lỗ tai của Viên Chính Sơ khẽ động, nguyên lai lúc này Thạch Côn đang truyền mật ngữ:
- Đáp ứng hắn, bắt lấy cơ hội này phế họ Tổ, Thạch gia chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Lúc đầu Viên Chính Sơ cũng có ý tưởng giống vậy, bây giờ lại được Thạch gia hứa hẹn, không khỏi mừng rỡ, nhìn Tổ An cười gằn nói:
- Tốt, ngươi không nên hối hận!
Tổ An nhún vai:
- Tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến, cuộc quyết đấu này công bằng công chính, mặc kệ ai thắng ai thua, song phương đều không được trả thù.
Hai mắt Tang Hoằng tỏa sáng, lập tức đáp ứng:
- Tốt, hôm nay bản quan sẽ làm chứng cho hai vị thiếu niên anh hùng.