Chương 255: Một khóc hai nháo ba thắt cổ
Đám người còn lại hai mặt nhìn nhau, nhị phòng Sở Hồng Tài thở dài:
- Làm ta giật cả mình, ta còn tưởng bá phụ thật gả Tiểu Chiêu cho hắn chứ.
Sở Ngọc Thành cười đến con mắt híp lại:
- Cũng không phải không có loại khả năng này nha.
Sở Hồng Tài hừ lạnh:
- Nói hươu nói vượn, Sơ Nhan, Tiểu Chiêu thân phận gì, làm sao có thể hai tỷ muội hầu chung một chồng, đối phương còn là cô gia ở rể.
Sở Ngọc Thành không có giải thích, mà nhìn bóng lưng hai người rời đi như có điều suy nghĩ, vừa rồi Tiểu Chiêu thẹn thùng, còn có sau đó dù tức giận, cũng không có cầm Trường Tiên Rên Rỉ, mà là vô ý thức dùng quải trượng đánh hắn, vị cô gia này có chút ý tứ.
...
Tổ An và Sở Hoàn Chiêu một đường đùa giỡn, bất tri bất giác trở lại biệt viện của mình, ai biết vừa mở cửa liền đụng Mễ lão đầu, Tổ An giật mình, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy hắn đều có chút không được tự nhiên.
Sở Hoàn Chiêu nhìn thấy còn có người khác, cũng ý thức được một Nhị tiểu thư và tỷ phu nhà mình đùa giỡn như vậy có chút không ra thể thống gì, hơi đỏ mặt hừ lạnh:
- Hừ, về sau lại tính sổ với ngươi.
Nói xong như chạy trốn rời đi.
Đợi thân ảnh của Sở Hoàn Chiêu biến mất, Mễ lão đầu nhìn hắn, lạnh lùng hỏi:
- Vì sao tu vi của ngươi lại tăng lên nhanh như vậy?
Trong lòng Tổ An hơi hồi hộp, vừa rồi mình diễn giấu giếm được vợ chồng Sở thị, nhưng không giấu diếm được đối phương, phải biết đối phương rõ ràng lai lịch của mình, một tháng trước rõ ràng là người bình thường, tu luyện công pháp của hắn mới đạp lên con đường tu hành.
- Vì sao tu vi của ngươi lại tăng lên nhanh như vậy?
Thấy hắn không trả lời, Mễ lão đầu lập lại lần nữa, trong giọng nói hiển nhiên nhiều một tia không kiên nhẫn.
- Có lẽ bởi vì ta trẻ tuổi thể tráng, cho nên tu luyện mau một chút?
Tổ An thật vất vả mới nghĩ ra được một lý do.
Mễ lão đầu lạnh lùng nhìn hắn, căn bản lười mở miệng.
Mặt Tổ An nóng lên, lý do này quả thật có chút không hợp thói thường, hắn nghĩ nghĩ lại nói:
- Ta đến học viện, học viện cung cấp nguyên thạch, lại thêm nguyên khí trong học viện dồi dào, cho nên...
Hắn còn chưa nói xong đã bị Mễ lão đầu đánh gãy:
- Cho dù có nguyên thạch trợ giúp cũng không có khả năng nhanh như vậy, huống chi Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh chủ yếu là dựa vào bị đánh tăng cao tu vi, nguyên thạch đưa đến tác dụng có hạn.
Trong lòng Tổ An hơi động, hắn nói nguyên thạch đưa đến tác dụng có hạn mà không phải vô dụng, nhưng vì cái gì trước đó ta căn bản không hấp thu được nguyên thạch?
Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh hệ thống Anh Hùng Bàn Phím trực tiếp chuyển hóa Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh thành pháp trận khắc ở trong thân thể mình, chẳng lẽ bởi vì cái này, cải biến phương thức tu luyện? Trừ giữ lại đặc tính bị đánh, thì chỉ có dựa vào bàn phím cung cấp Nguyên Khí Quả?
Nghĩ như vậy vẫn là hắn có lời hơn, dù sao nguyên thạch rất trân quý, vẫn là Nguyên Khí Quả thu hoạch được dễ hơn.
Thời điểm hắn thất thần, Mễ lão đầu đã không kiên nhẫn, trực tiếp bắt cổ tay của hắn, bắt đầu nhắm mắt cảm thụ.
Vừa rồi Tổ An ở trên lôi đài thắng hai cao thủ, vốn còn chút tự đắc, nhưng đối phương tùy tiện trảo một cái, hắn không thể tránh thoát, vô ý thức muốn rút tay về, lại phảng phất như bị vòng sắt khóa chặt.
- Ta sát, gia hỏa này đến cùng mấy phẩm?
Tổ An kinh hãi.
- A?
Bỗng nhiên Mễ lão đầu khẽ di một tiếng, sau đó móng tay vạch một cái, trực tiếp cắt vỡ da thịt, nhỏ ra một giọt máu.
Cầm tới mũi ngửi ngửi, toàn thân Mễ lão đầu chấn động, hai mắt không dám tin nhìn hắn:
- Tư chất... Siêu cấp?
Tổ An giật mình, hắn còn nhớ lúc trước mỹ nhân hiệu trưởng cảnh cáo, y nguyên giả vờ như mờ mịt:
- Siêu cấp gì?
Mễ lão đầu không để ý, mà hai tay bắt lấy cổ áo của hắn, trong mắt đầy vẻ cuồng nhiệt:
- Gần đây ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì, vì sao tư chất chuyển biến lớn như vậy.
Một tháng trước hắn biết tư chất của gia hỏa này chỉ là Đinh tự hạ đẳng, hiện tại biến thành siêu cấp trong truyền thuyết, hắn làm sao không sợ hãi.
Tổ An tâm niệm xoay chuyển, biết giấu là không giấu được, nhanh chóng nói:
- Ta cũng không biết, khả năng có quan hệ tới lần trước đi ngoại ô ăn quả dại kia.
- Quả dại gì?
Mễ lão đầu truy vấn.
- Hình dạng thế nào, hình dung cụ thể một chút.
- Ách...
Tổ An do dự, thăm dò khoa tay nói.
- Cái quả dại kia hình tròn, da đỏ, sờ giống như thịt, đại khái dài như vậy, vỏ trái cây rất dày, ách, có chất sáp. Bên trong thịt quả cũng màu đỏ, trong thịt quả xen lẫn hơn vạn hạt tròn màu đen...
Nghe hắn miêu tả, Mễ lão đầu lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là Đà La Chân Lân trong truyền thuyết? Không đúng, màu sắc thịt quả không đúng; chẳng lẽ là Hồng Vân Thần Quả? Nhưng đặc thù lại không đúng, đến cùng là cái gì đây...
Nghe hắn lẩm bẩm, Tổ An âm thầm bật cười, ngươi có thể đoán được mới lạ, đây là Hỏa Long Quả kiếp trước, ở thế giới này lâu như vậy, cũng không có nghe nói qua nó.
- Xem ra ngươi là được phúc duyên thâm hậu, tìm được thiên tài địa bảo, cho nên mới có thể thoát thai hoán cốt, chỉ bất quá ta không nghĩ ra vì sao thiên tài địa bảo như vậy lại ở bên ngoài Long Ẩn Sơn.
Mễ lão đầu nói.
Tổ An cười hắc hắc:
- Có lẽ là người ngốc tự có ngốc phúc nha.
Trên mặt Mễ lão đầu cũng lộ ra nụ cười khiếp người, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Tốt, tốt, tư chất ngươi càng tốt ta càng cao hứng.
- Đa tạ tiền bối quan tâm.
Tổ An vội vàng đáp, ánh mắt lại nhìn đầu ngón tay đang chảy máu, trước đó mình một mực coi hắn là tồn tại giống như Dược lão, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ trong đó có chút hiểu lầm, trên đời này nào có loại Dược lão vô duyên vô cớ tốt với người... (*Dược lão thầy của Tiêu Viêm trong Đấu Phá Thương Khung)