Lục Địa Kiện Tiên

Chương 260: Di ngôn bằng máu (2)

Chương 260: Di ngôn bằng máu (2)


Thành Thủ Bình ân cần bu lại:
- Cô gia cô gia, có cái gì để ta giúp một tay không, ta nhất định vì cô gia xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!
- Có!
Tổ An đáp.
Hai mắt Thành Thủ Bình tỏa sáng:
- Cái gì?
- Ngậm miệng lại.
- A...
Gia hỏa này có thuộc tính hố hàng, trừ khi Tổ An sống không kiên nhẫn, mới giao chuyện trọng yếu như vậy cho hắn, Sở Sơ Nhan thì để hắn an tâm hơn nhiều, về phần Thành Thủ Bình, tương lai dùng để buồn nôn địch nhân cũng không muộn.
Bởi vì có Sở Trung Thiên, những nha dịch kia không có kiên trì đeo gông xiềng cho Tổ An, đám người cứ như vậy thẳng đến huyện nha.
Đến nơi đó, thành chủ Tạ Dịch và huyện úy Bàng Xuân tự mình đi ra ngoài nghênh đón:
- Ngọn gió nào thổi Minh Nguyệt Công tới đây.
Sở Trung Thiên hừ lạnh:
- Các ngươi phái người đến phủ ta bắt người, ta có thể không tự mình đến sao?
Tạ Dịch cười khổ:
- Hôm nay có người chạy tới huyện nha đánh trống kêu oan, hơn nữa chết còn có hộ tào, ta có thể không thăng đường sao.
- Ai đánh trống kêu oan?
Sở Trung Thiên trầm giọng hỏi, hắn cũng nên biết rõ ràng địch nhân là ai.
Đám người đi vào trong, Tạ Dịch nhỏ giọng nói:
- Quả phụ của Dương Ủy, còn có thân nhân của Mai Hoa Thập Nhị, Mai Hoa Thập Tam, mặt khác Mai Siêu Phong cũng tới.
Sở Trung Thiên hơi nheo mắt:
- Xem ra Mai Hoa Bang là muốn triệt để trở mặt với Sở gia, cũng không biết lực lượng từ nơi nào đến.
Tạ Dịch nhắc nhở:
- Không nên chủ quan, nhìn dáng vẻ của bọn hắn tựa hồ rất có lòng tin.
Đám người đã vào huyện nha, Tạ Dịch không nói thêm gì nữa, trên mặt khôi phục thần sắc nghiêm trọng.
Tổ An nhanh chóng quan sát bốn phía, chỉ thấy trên đại sảnh có hai bức hoành phi viết “hậu đức chở pháp, đức chính nghiêm pháp”, để lộ ra khí tức uy nghiêm tú mục.
Tạ Dịch và Bàng Xuân trở lại công đường, riêng phần mình ngồi xuống, hai bên đại đường giống như phim cổ trang, có hai hàng nha dịch tay cầm thủy hỏa bổng, cho người ta cảm giác kiềm chế không hiểu.
Trên công đường quỳ mấy nam nữ, trong đó có một phụ nhân, nhìn quần áo hẳn là thê tử của Dương Ủy, ngoài ra còn có mấy người bộ dáng nông phu, hơn phân nửa là người nhà của Mai Hoa Thập Nhị.
Mai Siêu Phong thì đứng ở một bên, ánh mắt nhìn mình đầy đắc ý và lạnh lẽo, phảng phất như đang nhìn một người chết.
Tổ An mỉm cười, ta ngược lại muốn xem xem các ngươi có thủ đoạn gì.
- Nguyên cáo bị cáo đều đủ, vậy bản quan...
Tạ Dịch đang chuẩn bị đập kinh đường mộc tuyên bố bắt đầu thẩm vấn, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm, sớm có nha dịch đến đây thông báo.
- Thái Thú đại nhân đến!
Tạ Dịch giật mình, vội vàng dẫn Bàng Xuân và quan viên đứng dậy nghênh đón, tiếng cười của Tang Hoằng đã vang lên:
- Tạ đại nhân không cần khách khí, bây giờ trên công đường ngươi lớn nhất, ta chỉ là thuận đường tới xem một chút mà thôi.
Sở Trung Thiên hừ lạnh, ngữ khí không có khách khí như vậy:
- Tang đại nhân, thật sự là nơi nào cũng có ngươi nha.
Hôm qua trên thi đấu, Tang Hoằng rõ ràng thiên vị Viên gia, hôm nay lại tới đối phó con rể mình, xem như tượng đất cũng có ba phần hỏa khí.
Tang Hoằng cũng không để ý, khẽ cười nói:
- Đáng lẽ hôm nay ta nên trở về nhưng nghe trong thành có người nháo sự, sau khi nghe ngóng mới biết sự tình liên quan tới phủ Công Tước, bản quan liền đến xem, miễn cho bách tính không rõ chân tướng nói triều đình chúng ta làm việc thiên tư trái pháp luật, quan lại bao che nhau, Minh Nguyệt Công hẳn không ngại chứ.
Đối phương cầm pháp luật ra dọa hắn, Sở Trung Thiên nhàn nhạt nói:
- Thanh giả tự thanh, có người muốn trắng nói đen, ta cũng sẽ không ngồi yên không lý đến.
Tang Hoằng cười ha ha:
- Đây là tự nhiên, đây là tự nhiên, hết thảy đều theo lẽ công bằng xử lý, ta tin tưởng Tạ đại nhân nhất định có thể làm được.
Tạ Dịch thầm mắng một tiếng lão hồ ly, bất quá hắn rõ ràng, dạng người giống Tang Hoằng tuyệt đối sẽ không lưu lại bất luận tay cầm gì, cho nên chỉ cần hắn thật theo lẽ công bằng xử lý, hai phe đều không cách nào nói được.
Đúng lúc này, thanh âm của Tổ An vang lên:
- Thái Thú đại nhân đến dự thính thì thôi, không biết vị Thạch công tử này thân phận gì, hắn lại có tư cách gì dự thính ở đây?
Hắn mắt sắc, ngay lập tức chú ý tới Thạch Côn đi cùng Tang Hoằng, xem ra quả nhiên như hắn dự liệu.
Thạch Côn nhàn nhạt nói:
- Cha ta chính là đương triều Đại Tư Mã...
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Tổ An đánh gãy:
- Ta hỏi ngươi có chức quan gì không, ngươi kéo cha ngươi ra làm gì? Há miệng cha ta ngậm miệng cha ta, có phải ngoại trừ ngươi cha, ngươi không có thứ gì đáng giá khoe khoang không?
- Ngươi...
Khuôn mặt tuấn tú của Thạch Côn đỏ lên, lấy gia thế của hắn, lại thêm thanh danh của mình, ngày bình thường mặc kệ đi tới chỗ nào cũng sẽ được xem như khách quý, nào có người dám ở trước mặt gây hắn.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +500!
- Cái gì ngươi ngươi ngươi, ta ta ta, gặp giáo viên không vấn an còn dùng tôn xưng? Thạch gia gia giáo như vậy sao?
Miệng của Tổ An giống như súng máy không ngừng vận chuyển.
Thạch Côn có chút choáng váng, hôm nay đến cùng là đến thẩm vấn hắn hay thẩm vấn mình?
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +653!
- Hỗn trướng, danh dự của Thạch gia là tiểu nhi như ngươi có thể ô nhục sao!
Phía sau hắn, Thạch Hoan Chí tiến lên một bước, nổi giận nói, một cỗ uy áp cường đại tràn ra.
Sở Trung Thiên tiện tay phất một cái, cỗ áp lực kia lập tức tan biến, hắn nhàn nhạt nói:
- Các hạ muốn đùa nghịch uy phong, không khỏi đến nhầm địa phương rồi, lại nói A Tổ nói cũng không sai, hắn dù sao cũng là lão sư của Minh Nguyệt Học Viện, theo quy củ, Thạch công tử gặp hắn nên hành lễ đệ tử.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất