Chương 274: Mỹ nhân thứ mười
Bí cảnh từ xưa tới nay tồn tại ở giữa thiên địa, thiên địa nguyên khí ở xung quanh thường thường dồi dào hơn những nơi khác rất nhiều, cho nên xây trường ở phụ cận, cho dù là người bình thường, cũng có thể hưởng thụ được chỗ tốt do bí cảnh mang tới.
Trong rừng trúc ở hậu sơn có một mảng lớn đất trống, bốn phía có mấy gian nhà tranh, trong mỗi gian đều có một lão sư thâm niên, phảng phất như đang thủ hộ cái gì.
Ở trung ương có một kiến trúc giống như đền thờ, lại có chút giống cửa, chỉ bất quá không khí ở giữa ẩn ẩn vặn vẹo, phảng phất như có vòng xoáy nhỏ.
- Đây chính là lối vào bí cảnh, ngày bình thường cánh cửa này rất bình thường, chỉ có ở thời điểm đặc biệt, mới có thể giống như vậy, nhìn bộ dạng này cách hoàn toàn mở ra hẳn còn một lúc.
Hôm nay Sở Sơ Nhan đi cùng Tổ An, nhìn thấy hắn ngơ ngơ ngác ngác, liền giải thích một chút.
- Ngươi hiểu rất rõ nha, trước kia tiến vào rồi?
Tổ An hỏi.
Sở Sơ Nhan lắc đầu:
- Không có, bí cảnh mấy chục năm mới mở một lần, ta cũng là lần đầu tiên tới. Đáng tiếc Tiểu Chiêu bị thương, bỏ lỡ cơ hội lần này.
Vốn Sở Hoàn Chiêu là rất muốn đến, nhưng nàng bị thương không nhẹ, lại thêm thực lực cũng không ra sao, vợ chồng Sở thị lo lắng nàng ở tình huống như vậy tiến bí cảnh quá nguy hiểm, vì vậy dứt khoát nhốt nàng ở trong nhà.
Vì việc này nàng còn náo một hồi lâu, cuối cùng ép buộc Tổ An đáp ứng thay nàng mang một ít “đặc sản” trong bí cảnh làm lễ vật, mới chịu lộ nét tươi cười.
- Đúng, sao ngươi lại nhất định phải tiến vào bí cảnh, ngươi có biết bí cảnh là địa phương rất nguy hiểm không?
Sở Sơ Nhan hỏi.
Tổ An mỉm cười:
- Thế nào, ngươi là quan tâm lão công?
Sở Sơ Nhan nhàn nhạt nói:
- Chỉ nhắc nhở ngươi một chút, miễn cho ngươi mơ hồ chết ở bên trong, đến lúc đó Sở gia chúng ta lại tìm con rể thích hợp sẽ hơi phiền phức.
- Yên tâm, lão công ngươi phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể bình an đi ra.
Tổ An cười hì hì nói.
Sở Sơ Nhan hừ nhẹ, trực tiếp quay mặt qua chỗ khác.
- Sơ Nhan, hôm nay lão công ngươi cũng muốn đi vào, đến lúc đó chúng ta ở cùng một chỗ chiếu khán nhau được không?
Một thanh âm vũ mị ngọt ngào vang lên. Tổ An nhìn lại, chỉ thấy núi non chập trùng.
Bùi Miên Mạn này, mỗi ngày mang theo dáng người mê hồn chạy loạn khắp nơi, máu mũi của người khác không cần tiền sao?
- Không cần, sau khi tiến vào bí cảnh đều bằng bản lãnh, một mực ở dưới người khác che chở, nơi nào có thể được trưởng thành, huống chi gia hỏa này là lấy thân phận lão sư tiến vào, do học sinh đến chăm sóc còn ra thể thống gì.
Sở Sơ Nhan đáp.
Tổ An cười hắc hắc:
- A, lúc này mới biết ta là lão sư, đến, kêu lão sư nghe một chút, ngoan...
Sở Sơ Nhan á khẩu, trực tiếp đi đến một bên, lười phản ứng tới hắn.
- Có lão bà xinh đẹp như vậy lại chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, là một loại cảm giác như thế nào.
Bùi Miên Mạn tới gần Tổ An, hài hước hỏi.
- Nếu không ngươi để ta đụng một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Tổ An vừa cười vừa nói.
- Ngươi thật xấu...
Bùi Miên Mạn cười đến nhánh hoa run rẩy.
Cách đó không xa, Sở Sơ Nhan nhướng mày:
- Tiểu Mạn, ngươi ở bên đó làm gì?
Dù nàng không cho rằng mình thích Tổ An, nhưng dù sao gia hỏa này trên danh nghĩa vẫn là trượng phu của nàng, ở trước mặt mình cùng những nữ nhân khác trò chuyện vui vẻ là có ý gì?
- Lập tức tới ngay...
Bùi Miên Mạn lên tiếng, sau đó lặng lẽ trừng mắt nhìn Tổ An.
- Lão bà ngươi ăn dấm, đây là bắt đầu tốt, đừng quên giúp ta tìm sổ sách.
Nói xong lưu lại tiếng cười kiều mị tận xương, mới quay người rời đi.
Xung quanh không ít người nghe mà xương cốt đều mềm nhũn, từng cái bực tức nhìn Tổ An, gia hỏa này đến cùng có mị lực gì, vậy mà có thể được nhiều mỹ nữ tuyệt sắc ưu ái như vậy.
Xa xa con ngươi của Thạch Côn thu nhỏ lại:
- Đến lúc đó Bùi Miên Mạn có thể hỏng chuyện của chúng ta không?
Thạch Nhạc Chí lắc đầu:
- Hẳn sẽ không, vì bảo hiểm, trước có thể tìm người dẫn nàng đi, miễn cho nàng nhúng tay.
Thạch Côn ừ một tiếng:
- Đáng tiếc tiên sinh không thể tiến vào bí cảnh, nếu không muốn giết Tổ An sao sẽ khó khăn như vậy.
Thạch Nhạc Chí nhìn mấy lão sư canh giữ ở cổng, trầm giọng nói:
- Thời điểm bí cảnh mở ra, Khương La Phu vì bảo đảm an toàn, sẽ đích thân dẫn người canh giữ, ta khẳng định không có cách nào trà trộn vào, bất quá lần này xếp lực lượng đi vào đầy đủ để họ Tổ chết mười lần, công tử cứ yên tâm.
Thạch Côn khẽ gật đầu:
- May mắn lúc trước dốc hết sức lực xếp Tuyết Nhi vào học viện, không nghĩ tới hôm nay lại thành thu hoạch.
Thạch Nhạc Chí nhịn không được nói:
- Nói đến nha đầu Tuyết Nhi này tu luyện công pháp có chút kỳ quái, lại có thể giấu diếm được nhiều người như vậy.
- Tựa hồ là năng lực đặc thù của tộc đàn các nàng, về sau có cơ hội hỏi nàng một chút.
Thạch Côn nhìn thân ảnh yểu điệu ở nơi xa, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Lúc này lục tục ngo ngoe càng nhiều người tới, trên mặt mỗi người đều treo vẻ hưng phấn, hiển nhiên là chờ mong được các loại kỳ ngộ, đi đến đỉnh phong của nhân sinh.
Tổ An chú ý tới trong đó không ít đều là người quen cũ, Bạch Tố Tố, Lỗ Đức thì không nói.
Trong học sinh có Tạ Tú, Ngô Tình, Trịnh Đán, Kỷ Tiểu Hi… còn có một đống lớn trước đó không biết, hẳn là phần lớn ở Thiên tự ban và Địa tự ban.
Lại nói vì sao những ngày này Trịnh Đán không đến thi triển mỹ nhân kế? Phải biết sự tình Mai Siêu Phong chết sớm đã truyền ra, chẳng lẽ nàng không có hứng thú với sản nghiệp của Mai Hoa Bang nữa? Hay nghĩ 750 vạn lượng ngân phiếu kia thành giấy lộn?