Chương 277: Ai chiếu cố ai (2)
Qua chốc lát.
“Mặt nước” dần dần bình tĩnh, hình thành một đại môn hơi mờ, màu lam nhàn nhạt, nguyên khí bàng bạc từ bên trong tràn ra.
Tinh thần mọi người chấn động, chỉ ở bên ngoài đã có thể cảm nhận được nguyên khí thiên địa nồng đậm như thế, ở trong bí cảnh còn như thế nào?
Khương La Phu mở miệng nói:
- Cửa vào bí cảnh đã triệt để mở ra, chúc mọi người may mắn.
Do Lỗ Đức, Bạch Tố Tố dẫn đầu, mọi người lục tục đi vào, Thạch Côn ở phụ cận cửa vào dừng lại một chút, quay đầu nhìn Tổ An, lộ ra nụ cười đắc ý.
Tổ An nghĩ thầm gia hỏa này muốn ở trong bí cảnh thần không biết quỷ không hay giết ta, vậy ta cũng có thể thừa cơ hội này thần không biết quỷ không hay giết hắn hay không?
Lúc này Sở Sơ Nhan đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Vừa rồi ta chú ý tới ánh mắt Thạch Côn nhìn ngươi không đúng, vì để phòng vạn nhất, sau khi tiến bí cảnh, ngươi đi theo bên cạnh ta.
Tổ An lắc đầu:
- Dù sao ta cũng là lão sư dẫn đội, há có thể để học sinh bảo hộ, ta không muốn mặt mũi sao?
Sở Sơ Nhan nhíu mày:
- Đến lúc nào rồi, ngươi còn để ý những thứ này.
- Nếu ngươi thật muốn giúp ta mà nói, thì lưu ý Vô Tung Huyễn Liên.
Tổ An nói, nhiều người cũng coi như nhiều một phần lực lượng, xác suất dù sao cũng cao hơn tự mình tìm.
- Vô Tung Huyễn Liên?
Sở Sơ Nhan giật mình, cuối cùng nói.
- Ngươi muốn lấy nó làm gì? Loại chí bảo trong truyền thuyết này, coi như ta tìm được cũng chưa chắc nhường cho người khác.
- Ngươi cũng tính thành thật, cũng được, coi như ta chưa nói qua.
Tổ An nhún vai, không thèm để ý.
Kỷ Tiểu Hi lại có chút gấp:
- Sở tỷ tỷ, cha ta phối cho hắn một phương thuốc, chỉ thiếu Vô Tung Huyễn Liên là có thể trị liệu ẩn tật.
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Kỷ Tiểu Hi, Sở Sơ Nhan rốt cục kịp phản ứng, có chút cổ quái nhìn thoáng qua bụng dưới của hắn, má ngọc ửng đỏ:
- Được rồi, đến lúc đó ta giúp ngươi lưu ý, bất quá ngươi cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, thứ này từ trước đến nay chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
Lời vừa ra khỏi miệng luôn cảm thấy xấu hổ, Sở Sơ Nhan vội vàng quay người rời đi.
- Nha, ngươi và thê tử nói cái gì, lại làm cho nàng xấu hổ.
Bùi Miên Mạn tò mò đi tới.
- Đây là bí mật, bí mật có thể để cho nam nhân càng tăng mị lực.
Tổ An khoát tay.
- Ngươi nói chuyện thật rất thú vị.
Bùi Miên Mạn hé miệng cười duyên.
- Được rồi, chính ngươi chú ý, chớ có làm mất cái mạng nhỏ ở trong đó.
Nói xong cũng đi vào bí cảnh.
Cuối cùng chỉ còn lại Tổ An và Kỷ Tiểu Hi, đi đến phụ cận cửa vào, bỗng nhiên Khương La Phu ngăn hai người lại:
- Giúp ta chiếu cố nàng, nếu nàng mất cọng tóc, ngươi cũng không cần trở về.
Tổ An cười ha hả:
- Mỹ nhân hiệu trưởng quá khách khí, ta sao lại cần Kỷ cô nương chiếu cố chứ, hơn nữa sự tình ngài yêu cầu nàng không khỏi quá nghiêm khắc rồi.
Khương La Phu hừ lạnh:
- Ngươi ngớ ngẩn hả, ta là bảo ngươi chiếu cố nàng, đừng để nàng bị thương!
Tổ An:
- ? ? ?
Thẳng đến tiến vào bí cảnh Tổ An còn không có lấy lại tinh thần, không ngừng đánh giá Kỷ Tiểu Hi.
Kỷ Tiểu Hi bị hắn nhìn có chút quẫn bách:
- Tổ lão sư, ngươi đang nhìn cái gì?
- Bằng vào quan hệ của chúng ta, gọi lão sư quá khách khí.
- Tổ... Đại ca.
- Gọi A Tổ.
- A Tổ?
Tổ An quay xung quanh một vòng Kỷ Tiểu Hi, rất khó tưởng tượng tiểu cô nương trước mắt và Khương La Phu có quan hệ gì:
- Khương hiệu trưởng là mẹ của ngươi?
Kỷ Tiểu Hi lắc đầu:
- Không phải, nàng là tiểu di của ta.
- Tiểu di?
Chẳng biết tại sao, Tổ An nghe Khương hiệu trưởng không phải mẫu thân của nàng thì thở dài nhẹ nhõm, đúng vậy nha, nhân vật như Khương hiệu trưởng, nam nhân bình thường làm sao xứng, chỉ có ta còn có thể miễn cưỡng thử một lần.
Lúc này bỗng nhiên hắn minh bạch vì sao Khương La Phu lại biết hắn bị hạ phong ấn, vốn còn tưởng là tu vi cao tới trình độ nhất định, có thể khám phá ẩn tật trên người hắn.
May mắn may mắn, không phải người trong thiên hạ đều biết, hắn còn muốn mặt mũi.
Bất quá xem như thân thích, Kỷ Đăng Đồ tiết lộ bệnh tình của ta cho nàng, cũng quá không hợp thói thường, còn có y đức hay không hả.
Lần trước ở gia tộc thi đấu, khó trách gia hỏa này nhìn mỹ nữ khắp nơi, lại làm như không thấy Khương La Phu, nguyên lai là quá quen không tiện hạ thủ.
Không đúng, coi như Khương La Phu là em vợ của Kỷ Đăng Đồ, lấy tính tình háo sắc của hắn, lại không có ý kiến gì?
- A Tổ, ngươi sao vậy?
Kỷ Tiểu Hi chú ý tới sắc mặt của hắn, làm sao biết trong chớp nhoáng này hắn sinh ra nhiều suy nghĩ như vậy.
- Ách, không có gì, đúng rồi, mẹ ngươi đâu, nhận biết ngươi lâu như vậy, giống như còn không thấy qua mẹ ngươi.
Tổ An dự định nói bóng nói gió hỏi một chút.
Vành mắt của Kỷ Tiểu Hi đỏ lên:
- Từ khi ta hiểu chuyện, thì đã không biết mẹ.
Thấy nàng run nhè nhẹ, trong hốc mắt ngậm lấy nước mắt, phảng phất như tùy thời sẽ rơi xuống, Tổ An lo lắng:
- Là ta không tốt, ngươi đừng khóc.
Kỷ Tiểu Hi ừ một tiếng, xoa xoa khóe mắt, sau đó lộ ra nụ cười kiên cường:
- Không có việc gì, kỳ thật ta đã quen.
Tổ An cũng không dám hỏi thăm quan hệ của Kỷ Đăng Đồ và Khương La Phu, về sau tìm cơ hội khác lại hỏi.
Hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh, nơi này là dải đất bình nguyên, khắp nơi đều là cỏ dại ố vàng, xem ra hiện tại trong bí cảnh hẳn là mùa thu, phóng tầm mắt nhìn tới, trên bình nguyên lẻ tẻ có vài rừng cây nhỏ, còn có một chút gò núi không cao.
Chân trời màu xanh sẫm chập trùng, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là núi non trùng điệp, chỉ bất quá cách xa nhìn không rõ ràng.