Chương 279: Flag không cần loạn lập
- Ha ha, tiểu tử ngươi tâm địa không tệ, bằng hữu này ta kết giao định.
Lời nói của Tổ An xoay chuyển.
- Đúng rồi, lần trước gia tộc thi đấu, mỹ nữ bên cạnh ngươi là tỷ của ngươi hả? Sao lần này nàng không vào? Lúc nào giới thiệu ta làm quen một chút.
Tạ Tú không còn gì để nói, nghĩ thầm ngươi đến cùng là bởi vì tâm ta không tệ mới kết giao bằng hữu, hay bởi vì ta có tỷ tỷ xinh đẹp vậy hả?
- Tỷ tỷ ta không có hứng thú với những bí cảnh này...
Tạ Tú cười ha hả, tùy ý ứng phó vài câu liền chạy trối chết, xem ra liên hệ với nam nhân không có thuận lợi như cua nữ nhân.
Đợi chỉ còn lại hai người, Kỷ Tiểu Hi nhịn không được lầu bầu:
- A Tổ ngươi thật xấu.
Tổ An sững sờ:
- Ta xấu chỗ nào?
- Nơi đó của ngươi... bị...
Kỷ Tiểu Hi nhìn bụng dưới của Tổ An một cái, ánh mắt có chút né tránh.
- Kết quả còn thích mỹ nữ như vậy.
- Tiểu hài tử hiểu cái gì, ta như vậy gọi là phòng ngừa chu đáo, đợi lần này chữa khỏi bệnh, ta có thể thỏa thích chơi đùa rồi.
Tổ An đáp.
- Chỉ có người tầm thường mới đi một bước nhìn một bước, trí giả giống như ta, sẽ ở trước đó kế hoạch hết thảy.
Kỷ Tiểu Hi nháy nháy mắt, cái khác không nhìn ra, nhưng thật bội phục hắn lạc quan, dù sao cơ hội tìm được Vô Tung Huyễn Liên không khác gì mò kim đáy biển.
Đương nhiên nàng tâm địa thiện lương, không đành lòng ở lúc này nói ra lời giội nước lạnh.
- Tiếp xuống chúng ta đi bên nào?
- Chạy hướng tây, một đường hướng tây!
...
Hai người chạy hướng tây một thời gian ngắn, vốn đang vui vẻ trò chuyện, Tổ An chợt nghe bên cạnh một tiếng gió bén nhọn đánh tới, hắn vội vàng kéo Kỷ Tiểu Hi tránh sang bên, đồng thời mũi chân điểm một cái, rời khỏi chỗ cũ.
Lúc này hai người mới thấy rõ địa phương vừa rồi bọn hắn đứng có mấy cây gai màu vàng nâu, nếu bị đâm trúng, đoán chừng không chết cũng trọng thương.
- Tình huống như thế nào?
Tổ An thấy một con chuột to lớn ở cách đó không xa nhìn bọn hắn nhe răng trợn mắt, nói nó là chuột, đích xác rất giống, nhưng dáng dấp cũng quá lớn rồi!
Hình thể không khác gì con heo!
Bất quá lúc này lực chú ý của hắn lại bị ngứa ngáy trên tay hấp dẫn, buồn bực nói:
- Tiểu Hi, giải dược...
Kỷ Tiểu Hi đang chấn kinh nhìn con chuột kia, hiển nhiên tạo hình của đối phương ngay cả nàng cũng chưa thấy qua.
Nghe Tổ An nói, nàng như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng từ tùy bọc nhỏ lấy ra một viên dược hoàn cho hắn:
- Ngươi mau ăn cái này, về sau ngươi không cần sợ độc trên người ta nữa.
Tổ An tiếp nhận viên dược hoàn kia, nghe thế không khỏi giật mình:
- Thuốc này có thể miễn dịch chất độc trên người ngươi, ngươi không sợ ta làm loạn sao?
Kỷ Tiểu Hi hơi đỏ mặt, ánh mắt vụng trộm nhìn bụng dưới của hắn:
- Ngươi không giống nam nhân khác, huống chi chúng ta cần ở trong bí cảnh mười ngày, cần hỗ trợ lần nhau, mỗi lần tiếp xúc một chút ngươi lại trúng độc, sẽ không thuận tiện.
Tổ An tự nhiên biết ánh mắt của nàng đại biểu cái gì, không nghĩ tới tình huống đặc biệt còn có thể mang đến chỗ tốt như vậy, khó trách kiếp trước có rất nhiều gia hỏa giả gay đến gần khuê mật, nguyên lai là để giảm cảnh giác, hiệu quả tốt như vậy:
- Viên thuốc này cha ngươi đưa cho ngươi sao?
Kỳ quái, lấy tư thế bảo hộ nàng của Kỷ Đăng Đồ, làm sao có thể tạo ra dược hoàn như vậy.
- Đây là ta nghiên cứu.
Sắc mặt Kỷ Tiểu Hi đỏ lên.
- Những năm gần đây ta học được không ít, liền thử làm ra.
Tổ An nghĩ thầm khó trách, bỗng nhiên kịp phản ứng:
- Cái đồ chơi này ăn không có vấn đề gì chứ?
Kỷ Tiểu Hi vội vàng khoát tay:
- Không có, ta lựa chọn dược liệu dược tính đều rất ôn hòa, không có tác dụng phụ gì.
Lúc này Tổ An mới thoải mái, nuốt dược hoàn xuống, ngứa ngáy trên tay biến mất, hắn thử đụng y phục của đối phương, quả nhiên đã không còn trúng độc.
Hắn không dám tin lại đụng đụng tóc nàng, nhéo nhéo gương mặt của nàng, quả nhiên từ đầu tới đuôi đều vô sự.
- A Tổ, ngươi làm ta đau.
Kỷ Tiểu Hi vuốt vuốt gương mặt, có chút u oán nói.
Tổ An cười ha hả:
- Làn da không tệ.
- Chi chi... chi chi chi...
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến thanh âm tức giận của quái thử.
Nó không rõ, hai gia hỏa này nhìn thấy nó không chỉ không sợ, còn ân ân ái ái, hoàn toàn coi nó không tồn tại.
Nhìn thấy nó xù lông, hai người rốt cục lấy lại tinh thần:
- Tiểu Hi, ngươi nhận ra đồ chơi này không?
- Trước kia chưa thấy qua, bất quá nhìn khí tức của nó hẳn không mạnh.
- Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy.
Mặc dù nghe không hiểu hai người đang nói cái gì, nhưng quái thử cảm nhận được ánh mắt khinh miệt của bọn hắn, không khỏi nổi giận, chi chi lao lên, răng cửa to lớn há mồm liền cắn.
Tổ An và Kỷ Tiểu Hi dù sao cũng là Tam phẩm, mặc dù tốc độ của quái thử rất nhanh, nhưng hai người vẫn ung dung tránh khỏi.
- Tầm Nhị phẩm.
Căn cứ tốc độ và lực lượng mà đối phương bày ra, trong lòng Tổ An đại khái phán đoán, thực lực như vậy đừng nói hắn hiện tại, dù là thời điểm đi Sài Lang Cốc, cũng không có nguy hiểm quá lớn.
Bất quá vừa rồi mấy cây gai kia là chuyện gì xảy ra?
Phảng phất như vì đáp lại nghi hoặc của hắn, quái thử ngừng chân, cả người phảng phất như bành trướng một vòng.
Tập trung nhìn vào, cũng không phải bản thân nó biến lớn, mà là lông trên người nó dựng thẳng lên, làm cả người lớn thêm mấy phần.
- Cẩn thận!
Kỷ Tiểu Hi kinh hô.
Chỉ thấy lông nó bắn ra, ba cây gai trực tiếp vọt về phía Tổ An.
- Lại còn là viễn trình công kích!
Tổ An vừa né tránh vừa nhả rãnh, lấy tốc độ của hắn bây giờ, dù không thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, cũng không có vấn đề quá lớn.