Chương 282: Ngươi qua đây nha! (2)
Tổ An:
- ...
Nhìn không ra, Kỷ Đăng Đồ còn là sủng nữ cuồng ma.
Lại nói sao Sở gia không chuẩn bị cho ta thứ gì nhỉ? Chênh lệch này thật khiến người ta lòng chua xót. Bất quá hình như Sở Sơ Nhan cũng không mang theo thứ gì, nghĩ đến có thể là Sở gia yêu cầu nghiêm ngặt, là muốn bọn hắn tiến đến lịch luyện.
Vừa nghĩ như thế, hắn mới dần dần thoải mái.
Nhìn Kỷ Tiểu Hi đưa bánh ngọt cho mình, ánh mắt mong đợi, Tổ An tự nhiên không tiện chối từ, ăn mấy miếng, hai mắt tỏa sáng:
- Thật thơm!
Ngoài sơn cốc, đàn chuột lập tức nổi giận, con mẹ nó, chúng ta chạy cả canh giờ, truy các ngươi lâu như vậy, ngay cả nước cũng không uống được một ngụm, kết quả các ngươi còn ở trước mặt chúng ta ăn cơm dã ngoại?
Đến từ Kim Mao Quái Thử, điểm nộ khí +6+6+6+6...
Hai mắt Tổ An tỏa sáng, mặc dù những Kim Mao Quái Thử này cống hiến điểm nộ khí rất ít, nhưng không chịu nổi số lượng nhiều, hợp lại thì cực kì khả quan.
Nghĩ tới đây hắn ngồi không yên, trực tiếp chạy đến cửa cốc, mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn đàn chuột, sau đó dồn khí đan điền, chậm rãi duỗi ra ngón tay ngoắc ngoắc:
- Ngươi... tới nha!
Kỷ Tiểu Hi chớp chớp đôi mắt to, nàng không rõ vì sao đối phương lại đi khiêu khích đàn chuột, hơn nữa bộ dáng và ngữ khí, ngay cả nàng nhìn cũng nhịn không được muốn đánh hắn.
Dù nghe không hiểu, nhưng ngữ khí và động tác trào phúng kia, vẫn để đàn chuột loạn lên.
Đến từ Kim Mao Quái Thử, điểm nộ khí +6+6+6+6...
Rất nhiều đã không nhịn được xông lại, bất quá xông mấy bước lại phảng phất như có cái gì lo lắng lui trở về.
Nhìn điểm nộ khí nhanh chóng tăng trưởng, Tổ An không khỏi mừng rỡ, thế là không ngừng lặp lại động tác mới vừa rồi.
Đến từ Kim Mao Quái Thử, điểm nộ khí +6+6+6+6...
Rốt cục, trong đàn chuột có một con nhịn không được, trực tiếp lao đến, cái ót trụi lủi nhìn cực kì bắt mắt.
Có dẫn đầu, con khác cũng nhịn không được nữa, nhao nhao vọt lên, vừa chạy vừa chuẩn bị bắn gai cứng.
- Ta sát, chơi quá lố rồi.
Tổ An biến sắc, xoay người bỏ chạy, nhìn Kỷ Tiểu Hi còn ngây ngốc ở nơi đó ăn điểm tâm, vội vàng kéo nàng bỏ chạy.
- A, mứt hoa quả của ta...
Vừa lấy ra còn chưa kịp ăn, Kỷ Tiểu Hi nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, có chút đau lòng.
- Ra bí cảnh ta mua gấp đôi bồi thường ngươi.
Tổ An nói nhanh.
- Lần trước ngươi mượn khăn tay của ta cũng nói như vậy, kết quả đến bây giờ còn không trả ta.
Kỷ Tiểu Hi nhịn không được lầu bầu.
Tổ An ngượng ngùng cười cười, chuyện này thật đúng là bị hắn quên:
- Lần sau trả hết.
Đám Kim Mao Quái Thử kia truy vào sơn cốc, thấy không có chuyện gì xảy ra, từng con tăng dũng khí, chi chi đuổi theo Tổ An, nhân loại này quá đáng ghét, nhất định phải gặm sạch sẽ, xương cốt cũng phải gặm nát, mới có thể giải mối hận trong lòng!
Mượn nhờ địa hình trong sơn cốc phức tạp, lần này hai người tránh né dễ dàng hơn nhiều, chỉ bất quá số lượng của Kim Mao Quái Thử nhiều lắm, khứu giác lại tốt, dù hai người trốn bí ẩn, không bao lâu cũng sẽ bị phát hiện, sau đó triệu hoán càng nhiều đồng bạn đến vây công.
Hai người chỉ có thể không ngừng đánh du kích, bị đuổi đến chật vật không chịu nổi, cuối cùng hai người bị bức phải trốn đến trên một cây đại thụ.
Nhưng không qua bao lâu vẫn bị phát hiện, rất nhanh càng ngày càng nhiều Kim Mao Quái Thử tụ tập tới.
Đầu tiên bọn chúng liều mạng bò lên cây, bất quá Tổ An ở trên cao nhìn xuống, lại thêm thân cây có hạn, những Kim Mao Quái Thử kia rất khó phát huy ưu thế số lượng, trên cơ bản là một kiếm một cái.
Thử Vương đứng ở trên một tảng đá chi chi kêu to, những đồng bạn kia cải biến sách lược, không còn leo lên, mà gặm ăn đại thụ, chỉ cần cây đổ, đàn chuột có thể cùng nhau tiến lên, phá tan bọn hắn thành từng mảnh.
Nghe phía dưới truyền đến thanh âm gặm gỗ, Tổ An cũng có chút lo lắng:
- Tiểu Hi, ngươi có độc dược gì độc lật chúng nó không?
Trong trí nhớ y, độc không phân biệt, nàng y thuật tốt như vậy, dùng độc khẳng định cũng không kém.
- Có ngược lại là có.
Kỷ Tiểu Hi do dự.
Tổ An:
- ? ? ?
Lúc đầu chỉ thuận miệng hỏi một chút, nào biết nàng thật có, đã có thể độc lật chúng, vậy vừa rồi bị đuổi giống như chó nhà có tang đến cùng là vì cái gì.
Phảng phất như nhìn ra nghi vấn của hắn, Kỷ Tiểu Hi nhỏ giọng nói:
- Chỉ là ta cảm thấy bọn chúng không có phạm sai lầm gì lớn, ở đây sinh hoạt vui vẻ, là chúng ta quấy rầy bọn chúng, nếu như ta hạ độc giết bọn nó, không khỏi rất xin lỗi chúng.
Tổ An:
- ...
Nha đầu này quá thiện lương, thiện lương đến làm cho hắn có chút hiếu kỳ nàng là làm sao ở thế giới nguy hiểm như vậy sống đến bây giờ.
- Vậy lát nữa cây đổ, chúng ta bị bọn chúng ăn thì làm sao bây giờ?
Tổ An hỏi.
Kỷ Tiểu Hi do dự một chút:
- Nói không chừng lát nữa bọn chúng sẽ rút đi, nếu đến lúc không thể làm, ta lại... hạ độc.
Biết tính tình của nàng, Tổ An cũng không miễn cưỡng, mà suy nghĩ đợi lát nữa nếu như tình huống không đúng, cây đổ sẽ triệu hồi ra Đại Phong thuấn di chạy đi, hẳn là có thể tạm thời thoát đàn chuột vây quanh, về phần tiếp sau có thể tránh thoát hay không, thì phó thác cho trời.
Hai người bọn họ ai cũng không chú ý tới, vừa rồi Kim Mao Quái Thử bị giết chết, thi thể rơi xuống đất, huyết dịch lấy tốc độ vượt mức bình thường thẩm thấu xuống đất, không có một giọt tứ tán ra.
Qua giây lát, một con Kim Mao Quái Thử đang gặm rễ cây, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tổ An sững sờ, vội vàng nhìn xuống, chỉ thấy một bàn tay bạch cốt xuyên thấu qua lưng nó, máu tươi chảy xuống bạch cốt, có một loại cảm giác quỷ dị.