Chương 321: Đừng tới đây
Tuy biết phía sau cửa động sẽ có nguy hiểm, nhưng hắn đã quyết định, vào bên trong chỉ cần tìm thấy một nơi ẩn thân là sẽ trốn đi không vào sâu nữa, chỉ cần không kinh động tới những quân đội cương thi đó, chắc vẫn có một đường sinh cơ.
Tốt nhất là tên gia hỏa Thạch Côn đó tiếp tục xâm nhập vào dưới lòng đất, bị quân đội cương thi chém cho cả cặn cũng chẳng còn.
Rụt rè dựa vào cửa động, đối diện bỗng nhiên có hai đạo kình phong đánh xuống đỉnh đầu hắn.
Tổ An đã sớm có chuẩn bị, phát động Quỳ Hoa Ảo Ảnh, trực tiếp xuất hiện ở ngoài mấy thước.
Sau khi đứng vững hắn mới thấy rõ thứ tập kích hắn là gì, đó là chiến sĩ cương thi hai tay cầm búa.
Hai chiến sĩ cương thi đó một kích bổ trượt, không khỏi sửng sốt, thật sự nghĩ không thông đối phương làm thế nào mà biến mất trước mắt chúng.
Có điều sau khi hơi kinh ngạc, chúng theo bản năng lại tiếp tục xách búa đuổi giết.
Tổ An lắc đầu, thực lực của hai chiến sĩ cương thi này nhiều nhất chỉ là Nhị phẩm, căn bản không phải là đối thủ của hắn, trên tốc độ cũng thua xa hắn.
Trong lòng ôm Sở Sơ Nhan, Tổ An tất nhiên sẽ không ham chiến, trực tiếp nhanh chân bỏ chạy, hai chiến sĩ đó đích xác không đuổi kịp hắn, có điều sự truy đuổi của bọn họ sẽ kinh động tới một số chiến sĩ cầm búa khác, ven đường không ngừng có truy binh mới gia nhập, rất nhanh liền tụ tập khoảng hơn hai mươi chiến sĩ bắt đầu vây công hắn.
Tổ An nhướng mày, hắn đã cảm thấy áp lực, thầm nghĩ cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, đến lúc đó cương thi bị kinh động càng lúc càng nhiều, sớm muộn gì cũng xong đời.
Hắn vừa dùng thân pháp kỳ diệu né tránh, vừa nhìn xung quanh tìm kiếm chỗ có thể ẩn thân.
Chỉ có điều khiến hắn thất vọng là tuy không gian một tầng này rất rộng lớn, nhưng chung quanh vẫn là vách đá trụi lủi, làm gì có chỗ nào có thể ẩn thân.
- Thân pháp này của ngươi thần kỳ quá.
Sở Sơ Nhan được ôm trong lòng chú ý thấy trên đường đi, Tổ An dưới sự vây công của chiến sĩ cương thi vẫn giống như con bướm bay tung tăng trong bụi hoa, không ngờ một mảnh lá cũng không chạm vào người.
Lúc trước ở đại hội gia tộc đã thấy sự thần kỳ trong thân pháp của hắn, nhưng thân pháp lúc đó so sánh với hiện tại thể hiện ra thì quả thực là có cách biệt một trời một vực.
Thân là một thiên tài trên phương diện tu hành, nàng tất nhiên rất hiếu kỳ với các loại kỳ công diệu pháp.
Người này không ngờ lại giấu tài tới như vậy, chẳng trách nhóm người Thạch Côn mấy lần đều chịu thiệt dưới tay hắn, thật sự có chút... Âm hiểm
- Cũng là sư phụ ta truyền cho ta, ta chính là dựa vào nó để giữ mạng.
Tổ An thầm nghĩ cái gì cũng đổ cho sư phụ không tồn tại kia là bớt phiền.
- Sư phụ của ngươi là kỳ nhân, bộ thân pháp này của hắn ngay cả ta cũng không nhìn rõ môn lộ.
Tuy tu vi của Sở Sơ Nhan đã phế, nhưng nhãn lực vẫn còn, vừa rồi nàng một đường quan sát, nhìn mà hoa cả mắt, không ngờ một chút manh mối cũng không tìm ra được.
- Hắn đích xác có chút thần kỳ.
Tổ An nhớ lại bộ dạng của Mễ lão đầu, luôn cảm thấy sâu không lường được.
- Mà cái kỹ năng khiến người ta mang thai đó ngươi là thế nào vậy?
Đây là cái Sở Sơ Nhan hiếu kỳ nhất, dẫu sao thảm trạng thống khổ của Thạch Côn vừa rồi nàng đã chính mắt nhìn thấy, mấu chốt là trên đời này sao lại có kỹ năng như vậy, thân pháp thần kỳ một chút thì không có gì bất ngờ, nhưng kỹ năng này thật sự vượt quá nhận thức của nàng ta.
Hiện tại nghĩ lại, lúc trước Tuyết Nhi ở trong phủ giết hắn, lại bất ngờ thất bại, lúc ấy tất cả mọi người không hiểu vì sao cao thủ Ngũ phẩm lại đột nhiên đau bụng, xem ra hơn phân nửa là trúng kỹ năng này.
Nghĩ đến một tiểu cô nương trúng phải kỹ năng xấu hổ như vậy, Sở Sơ Nhan hoàn toàn có thể tưởng tượng ra về sau Tuyết Nhi còn phẫn nộ tới mức nào.
- Cũng không phải mang thai thật, chỉ là khiến người ta thể hội một chút cảm giác mang thai sinh nở thôi, có điều cái giá để sử dụng là rất lớn, ta không thể dùng mãi, nếu không đã khiến bọn Thạch Côn đau chết rồi.
Tổ An đổi đề tài,
- Nếu lão bà ngươi tò mò, ta không cần dùng kỹ năng này, cũng có thể khiến ngươi mang thai thật.
Sở Sơ Nhan không biết phải nói gì, người này được vài ba câu là lại đùa giỡn nàng, có điều ở chung lâu như vậy, cũng quen với cái miệng ba hoa này của hắn rồi, không hề tức giận:
- Vừa rồi sau khi ngươi tự mình hại mình thì lực lượng tốc độ đều đề thăng trên diện rộng, đây cũng là sư phụ ngươi dạy ngươi à?
- Ừ, công pháp ta tu luyện khá là đặc thù.
Tổ An nghĩ đến sự thần bí của Mễ lão đầu, trên người tên gia hỏa đó giống như cất giấu rất nhiều bí mật và nguy hiểm, cũng không biết có nên nói với Sở Sơ Nhan hay không.
Sở Sơ Nhan lại hỏi, trên thế giới này công pháp tu hành là chuyện riêng tư cá nhân, dẫu sao bại lộ trước tiên sẽ rất dễ bị người ta nhằm vào, mấy vấn đề nàng vừa hỏi cũng có chút không phải, chỉ có điều trước khi chết thật sự không nén được tò mò.
Nàng không ngờ Tổ An này lại nói hết với mình, chẳng lẽ hắn không có một chút lòng phòng bị nào đối với ta sao.
Tổ An thấy nàng lâm vào trầm mặc, lo nàng ngủ thiếp đi, đang muốn tìm đề tài nói chuyện phiếm với nàng, bỗng nhiên báo động trong lòng hắn đột nhiên vang lên, vội vàng nhảy sang bên cạnh.
Phập!
Một cây trường thương cắm vào vị trí của hắn vừa rồi.
Không ngờ còn có trịch mâu thủ (tay ném mâu).
Tổ An đã chú ý thấy cách đó không xa có chín võ sĩ trường mâu xuất hiện, những cương thi này bất kể là dáng người, hay là trang bị, nhìn đều tinh nhuệ hơn những chiến sĩ cầm búa vừa rồi rất nhiều.