Chương 408: Nữ nhân tâm đen
Những quân đoàn vong linh đó nhìn thấy nàng ta, lập tức xuất hiện từng đợt rối loạn, tuy người từng thấy nàng ta chỉ là số ít, nhưng phượng bào hoàng hậu đặc biệt này, còn có hoa văn độc hữu thuộc về vương thất Đại Tần, chúng vẫn nhận ra được.
Có điều cho dù mọi người nhận ra nàng ta, nhưng không ai hành lễ quỳ lạy, mà là dùng ánh mắt mê mang và đề phòng nhìn nàng ta.
- Các ngươi đều là dũng sĩ tận trung cho Đại Tần, chỉ tiếc lại bị người một nhà phản bội, hàm oan mà chết.
Mị Ly dừng một chút, quả nhiên phát hiện những vong linh đó đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, mới tiếp tục nói.
- Các ngươi là trụ cột vững vàng cuối cùng của Đại Tần, sau khi các ngươi chết không lâu, Quan Trung luân hãm, Đại Tần ta cũng bị phản tặc cướp mất giang sơn.
- Bởi vậy, bản cung cũng cực kỳ bi thương giống như các ngươi, chúng ta không phải kẻ địch, mà là chiến hữu cùng trận doanh.
Mị Ly đổi đề tài.
- Tên đầu sỏ tạo thành tất cả những cái này là ai?
- Chương... Hàm...
Những vong linh đó đều gầm rú, toàn bộ đầm nước giống như sôi trào, trong địa cung truyền đến từng trận hồi âm lạnh lùng.
Tổ An thầm tặc lưỡi, những vong linh này kỳ thật đã không còn linh trí, chỉ còn lại một chút bản năng mà thôi, lúc trước nhiều nhất sẽ chỉ phát ra được một số tiếng gầm gừ không có ý nghĩa, căn bản không thể nói chuyện.
Nhưng lúc này lại có thể nói rõ ra tên của Chương Hàm, có thể thấy được trong lòng chúng oán hận người này tới mức nào, cho dù biến thành vong linh, vẫn nhớ rõ tên của cừu nhân.
- Không sai, chính là Chương Hàm, Đại Tần ta ủy thác trọng trách cho hắn, kết quả hắn không ngờ lại phản bội triều đình, vì tư lợi bản thân mà đầu hàng phản quân, làm hại chủ lực cuối cùng của Đại Tần bị lừa giết, người này tội đáng chết vạn lần!
Mị Ly nói năng đầy khí phách.
Tổ An nhíu mày, kỳ thật trong lòng hắn vẫn có mấy phần đồng tình với Chương Hàm, rõ ràng có thể làm anh hùng Đại Tần ngăn cơn sóng dữ, lại bởi vì bị đối thủ trong triều mưu hại, khiến hắn lo thắng cũng chết, bại cũng chết, kết quả đi sai bước nhầm mà lựa chọn đầu hàng, biến thành tội nhân thiên cổ của Tần quốc.
Về phần lừa giết hai mươi vạn Tần quân cũng không phải chủ ý của hắn, chỉ tiếc lúc đó hắn muốn ngăn cản cũng không làm được.
Một bước sai từng bước sai, cuối cùng không thể quay đầu.
Đương nhiên đồng tình thì đồng tình, Tổ An cũng không đến nỗi không thức thời mà đi ra nói những cái này, chỉ ở bên cạnh tĩnh quan kì biến, xem Mị Ly chuẩn bị xử lý thế nào.
- Vừa rồi, bản cung đã tự tay tru sát tội thần Chương Hàm này, báo thù cho Đại Tần, cũng báo thù cho các ngươi.
Mị Ly vừa nói vừa đánh mắt cho Tổ An, truyền âm bảo hắn ném khôi giáp trường thương vào trong đầm nước.
- Đây là mũ đầu và vũ khí của hắn!
Tổ An có chút không nỡ, bất kể là thanh trường thương này hay là mũ giáp đó, bên trên đều tỏa sáng ánh sáng màu, loại cảm giác dày nặng phả vào mặt này đều biểu hiện ra chúng nhất định không phải phàm vật, nếu lưu truyền ra bên ngoài, tuyệt đối có thể dẫn tới vô số thế lực tranh cường, cứ như vậy ném đi thì thật sự rất đáng tiếc.
Chỉ có điều nhìn thấy vô số vong linh nhìn mình chằm chằm, trong lòng hắn cũng có chút hoảng sợ, vốn đang nghĩ xem có thể lợi dụng cái này dụ chúng lên hay không, nhưng lại lo ảnh hưởng tới kế hoạch của Mị Ly, cuối cùng vẫn có chút không cam lòng từ bỏ kế hoạch tìm chết này.
Ném mũ giáp và trường thương của Chương Hàm vào trong đầm nước, những vong linh đó giống như phát điên, liều mạng lao tới, nhìn hai kiện vật phẩm này mà giống như nhìn thấy Chương Hàm, đều há miệng ra cắn.
Tổ An thấy mà trợn mắt há hốc mồm, con mẹ nó thế cũng được à?
Phải biết rằng bất kể là trường thương hay là mũ giáp của Chương Hàm, nhìn phẩm cấp đều không thua gì Thái A Kiếm hiện giờ, thần binh lợi khí như vậy các ngươi cũng dùng răng cắn được?
Có điều chuyện khiến hắn khiếp sợ hơn vẫn ở phía sau, bởi vì không lâu sau, trường thương, mũ giáp không ngờ bắt đầu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, đến cuối cùng, không ngờ thật sự ngay cả cặn cũng không còn.
Tổ An:
- ...
Cắn xong mũ giáp và vũ khí của Chương Hàm, vẻ mặt của những vong linh đó trở nên bình thản hơn lúc trước nhiều, thậm chí trên mặt không ít vong linh còn có thể nhìn ra cảm giác an tường.
Mị Ly thừa dịp này nói:
- Lúc trước các ngươi bởi vì Chương Hàm đối với Chương Hàm mà hóa thành oán linh, hiện giờ Chương Hàm đã chết, chẳng lẽ các ngươi nguyện ý tiếp tục tồn tại một cách không chết không sống, trọn đời không thể siêu sinh như vậy sao?
Nghe thấy những lời này, trên mặt vô số vong linh đều lộ ra vẻ mê mang giãy giụa, hiển nhiên loại trạng thái thủy chung không thể an nghỉ này hiện giờ khiến chúng cũng rất thống khổ.
- Chấp niệm bao năm qua của các ngươi cũng nên tiêu tan rồi, buông xuống tất cả, đầu thai chuyển thế đi thôi.
Mị Ly rèn sắt khi còn nóng nói.
- Bản cung sẽ giúp các ngươi một tay, đợi lát nữa nhi nơi này xuất hiện một đạo Vãng Sinh Môn, các ngươi bước qua cánh cửa này sẽ có thể nghênh đón kiếp sau.
Tổ An đang xem diễn, bỗng nhiên bên tai xuất hiện một đoạn văn tự khẩu quyết, Mị Ly nguyên khí truyền âm nói:
- Vận lên Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh tầng thứ hai của ngươi, điều động Hồng mông chi khí, lại dựa theo Vãng Sinh Chú này mà thi triển như vầy như vầy...
Tổ An không dám chậm trễ, vội vàng nghe theo, vừa điều động Hồng mông chi khí trong thiên địa, vừa lẩm bẩm trong miệng:
- Bụi đất về với bụi đất, nơi này không phải quê hương ta, không nên ở lại.
Theo thanh âm của hắn vang lên, một cánh cửa lớn màu trắng bỗng nhiên xuất hiện trong hư không, lúc ban đầu chỉ to bằng bàn tay, nhưng theo chú ngữ vang lên, cánh cửa đó càng lúc càng lớn, cuối cùng cao chừng mấy trượng, toàn bộ cửa tỏa ra một loại cảm giác thần thánh và rộng lớn khác thường.