Chương 470: Vẻ mặt ôn hoà
Chỉ tiếc khi hắn bước ra bước thứ hai, bỗng nhiên khí tức tán loạn, dưới chân chuếnh choáng trực tiếp ngã xuống đất.
Tổ An thẹn thùng nói:
- Vừa rồi có sai sót, ta thử lại nhé?
Mị Ly lại trợn mắt há hốc mồm:
- Trước kia ngươi từng học rồi à?
- Học rồi, những cái này không phải là thay đổi trên cơ sở của Quỳ Hoa Ảo Ảnh ư, chỉ có điều trước kia không có hiệu quả giống như ảnh phân thân như vậy.
Tổ An nhớ lại tình hình vừa rồi, phát hiện uy lực của thân pháp này lớn hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Phải biết rằng trước kia Quỳ Hoa Ảo Ảnh hay ở chỗ tốc độ nhanh, thân pháp quỷ mị, giữa tiến lùi không hề có dấu hiệu, hiện giờ bộ thân pháp này lại có thêm hiệu quả mê hoặc cường đại.
Thử nghĩ một chút, trước mắt kẻ địch trong sân bỗng nhiên xuất hiện hai mình giống hệt nhau, còn không phải là loại tàn ảnh, mà là tồn tại có khí tức giống hệt với bản thể, như vậy kẻ địch muốn công kích cũng không biết nên hướng tới thân ảnh nào, hoàn toàn có thể được cho là có thêm một cái mạng.
Mị Ly nhìn hắn:
- Không phải, cái ta nói là những khẩu quyết vừa rồi ý.
- Không, vừa rồi ngươi dạy ta một lần rồi mà, khó lắm à?
Trên mặt Tổ An bỗng nhiên có thêm một tia cổ quái.
- Hoàng hậu tỷ tỷ, năm đó ngươi học cái này mất bao lâu?
Mị Ly trực tiếp quay mặt qua chỗ khác, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo nói:
- Năm đó bản cung học cái này, lần đầu tiên có thể huyễn hóa ra bốn thân ảnh, ngươi lại chỉ làm được có hai thân ảnh, chỉ có thể tính là miễn cưỡng đủ tư cách.
Tuy ngoài miệng nàng ta nói như vậy, nhưng trong lòng lại thầm xấu hổ không thôi, năm đó nàng ta muốn phân ra hai thân ảnh, trước sau mất gần một tháng!
Tổ An lại không hoài nghi, dẫu sao khí thế cường đại, dáng vẻ vô địch đó của Mị Ly lúc ở trong địa cung đã ăn sâu vào trong đầu hắn, cho nên hắn nghĩ rằng đó mới là chuyện bình thường.
- Để ta thử lại.
Tính tình không chịu thua trong lòng hắn nổi lên, thế là lại ninh tâm tĩnh khí một lần nữa bắt đầu luyện tập thân pháp vừa rồi.
Đáng tiếc hắn thử mấy lần, mỗi lần khi sắp biến ảo ra thân ảnh thứ ba, khí tức sẽ trở nên hỗn loạn, sau đó dưới chân lại lảo đảo, cực kỳ chật vật ngã xuống đất.
Cuối cùng sau khi từ dưới đất đứng lên, hắn thở dài một tiếng:
- Xem ra quả nhiên là không bằng được Hoàng hậu tỷ tỷ, ài, sau này ta nhất định sẽ tăng cường luyện tập, tranh thủ sớm ngày giống tỷ tỷ lúc trước, đạt tới bốn thân ảnh.
- Kỳ thật ngươi như vậy cũng không tồi rồi, luyện tập thêm sẽ chậm rãi tốt hơn.
Mị Ly dùng bộ dạng tiền bối cao nhân an ủi hắn, trong lòng lại cảm thán không thôi.
Tư chất siêu cấp quả nhiên không hổ là tư chất trong truyền thuyết, không chỉ tinh huyết có công hiệu không tầm thường, học thứ gì cũng hơn xa người thường.
Phải biết rằng tư chất của nàng ta chính là nhân trung long phượng, năm đó luyện một tháng ra hai thân ảnh đã khiến vô số người kinh hãi, kết quả tên yêu nghiệt này không ngờ vừa nghe một lần đã học xong.
Người so với người tức chết người.
Có điều nhìn thấy vẻ mặt uể oải đó của hắn, Mị Ly cũng lo hắn bị mình dẫn nhầm đường, dẫn tới tâm thái xảy ra vấn đề, tẩu hỏa nhập ma, cho nên cũng vội vàng khuyên bảo hắn.
Lúc này Tổ An mới thoải mái hơn một chút:
- Đúng rồi Hoàng hậu tỷ tỷ, thân pháp này của ngươi rốt cuộc tên là gì?
Mị Ly lắc đầu:
- Rất nhiều chuyện ngươi biết quá sớm cũng không có lợi ích gì, chờ tương lai ngươi có thể một lần huyễn hóa ra chín đạo thân ảnh ta sẽ nói với ngươi, hiện tại đã với kết hợp với Quỳ Hoa Ảo Ảnh của ngươi, ngươi cứ tiếp tục gọi là Quỳ Hoa Ảo Ảnh đi.
- Được rồi.
Tổ An có chút thất vọng, dẫu sao hai chữ quỳ hoa này hắn dùng cũng có chút run run, vừa nghĩ tới bộ dạng của Mễ lão đầu liền có chút không được tự nhiên, vẫn là thân pháp của Hoàng hậu xinh đẹp hấp dẫn người ta hơn.
Ài, mình đúng là chỉ mê vẻ bề ngoài, Mễ lão đầu người ta rõ ràng là đối với ta rất không tồi, tuy động cơ của hắn có chút kỳ quái...
Thùng thùng, thùng thùng.
Từng đợt tiếng đập cửa truyền đến.
- Cô gia cô gia, lão gia mời Kỷ thần y tới rồi.
Giọng nói đặc hữu đó của Thành Thủ Bình vang lên.
- Ta trước đó hôn mê, trong khoảng thời gian ngắn chắc không thể tỉnh lại, độc của Tương Phi Hồng Lệ đó đã ảnh hưởng đến linh hồn của ta, ta phải chuyên tâm hóa giải độc tính.
Mị Ly chăm chú nhìn hắn.
- Nhớ kỹ, muốn thành một cường giả, vĩnh viễn không được dựa vào người khác, tất cả khó khăn và nguy hiểm, ngươi phải tự biết đối mặt và giải quyết.
- Vậy chúng ta lúc nào mới có thể gặp lại.
Cho dù Tổ An dè bỉu nàng ta đã muốn giải độc, việc gì còn lãng phí thời gian cả đêm ở bên cạnh xem kịch, nhưng vừa nghĩ tới thật sự trong thời gian dài không nhìn thấy nàng ta, trong lòng lại rất không nỡ.
- Cái này rất khó nói, có lẽ mấy tháng, có lẽ mấy năm.
Mắt xếch vốn có chút sắc bén của Mị Ly lúc này cũng trở nên nhu hòa hơn nhu hòa.
- Ngươi trong đoạn thời gian này phải cẩn thận một chút, chỉ cần không chết, với thân pháp ta dạy cho ngươi, tự bảo vệ mình chắc là dư dả.
- Ha ha ha, ta là loại người hay tìm chết à?
Tổ An vỗ ngực cam đoan.
Mị Ly:
- ...
Vì sao cảm thấy lời người này nói không đáng tin một chút nào cả.
- Hy vọng ngươi nói được thì làm được, bằng không hiện tại ngươi chính là một thây hai mạng đó.
Mị Ly hừ nhẹ một tiếng, lưu quang lóe lên, đã biến mất vào trong Thái A Kiếm.
- Cô gia, cô gia.
Thanh âm gõ cửa của Thành Thủ Bình càng lúc càng vang.
Tổ An đi tới thu Thái A Kiếm lại, vừa mở cửa một đạo thân ảnh đã nhào vào trong lòng hắn.