Chương 105: Thanh Vân tứ cốc
Hừ, có gì đặc biệt hơn người?
Đoán Chân cốc náo nhiệt tương phản với mấy cốc khác vắng lạnh, một vị đệ tử Thư Văn cốc có chút ít khinh thường nhìn Phương Hành một cái, thấy sư huynh đệ chung quanh thỉnh thoảng hướng bên kia nghiêng mắt nhìn một cái, bộ dạng tựa như trông mà thèm, liền cười lạnh nói:
- Chúng ta cũng đi săn giết mấy cái yêu thú, trở lại nướng ăn một chút, dù sao chém giết nửa ngày, thư giãn một chút cũng không có gì!
Mấy vị khác đệ tử nghe thấy, lập tức hưng phấn nhảy lên, có tầm hai ba người xung phong nhận việc, muốn đi trong rừng bắt mấy yêu thú trở về, những người khác cũng có nhặt củi, cũng có nổi lửa, tựa như cũng có chút ít sinh khí.
- Phương tiểu sư huynh, thật sự không nhịn được, muốn xin một khối thịt ăn có được không?
Có người cười dài đi tới, ngẩng đầu nhìn lên, lại là Tần Hạnh Nhi cùng một vị nam tử mặt đen.
Nam tử này nhìn cũng quen mắt, Phương Hành rất nhanh nghĩ tới, ban đầu ở Tử Trúc lâm cùng Mạnh Huyền Chiếu đối trận, hắn lúc ấy cũng có mặt.
Lại nói ở bên trong Thanh Vân Tông, địa vị chính là dùng thực lực để tạo ra, lúc đầu gặp nhau, Tần Hạnh Nhi còn gọi Phương Hành làm sư đệ, sau lại thấy được Phương Hành ở Đoán Chân cốc đánh bại Mạc Dung Anh, nàng rất tự nhiên gọi Phương Hành làm sư huynh.
Bất quá Phương Hành số tuổi thật sự quá nhỏ, nàng cùng người khác giống nhau, ở phía trước sư huynh, tăng thêm chữ "Tiểu".
- Ha ha, người tới có phần, tiên hổ vừa nướng chín, ngươi có ăn hay không?
Phương Hành cười to, sảng khoái muốn mời bọn họ ngồi xuống, đem trên chạc cây vật hình dáng đen sì sì đưa tới.
Tần Hạnh Nhi mặt nhất thời đen lại, ngang ngạnh nói:
- Không ăn, đem tay gấu phân cho một khối!
- Không có ánh mắt a!
Phương Hành nói thầm một câu, không thể làm gì khác đành cắt tay gấu cho nàng, Tần Hạnh Nhi lúc này mới cười dài đón tới, kéo nam tử mặt đen cùng nhau ngồi xuống, ngồi vào chỗ của mình, bên này không khí không thể nghi ngờ càng tốt. Nam tử mặt đen giới thiệu, tên là Lưu Hắc Hổ, thế nhưng cũng là người giỏi uống rượu, hướng Phương Hành đòi hỏi trong hồ lô linh tửu, Phương Hành không cho hắn, chính mình lấy một vò rượu ra ngoài cùng mọi người chia sẻ.
- Phương tiểu sư huynh, Tử Trúc lâm từ biệt, vẫn chưa từng gặp nhau,, ta mời ngươi một chén!
Lưu Hắc Hổ rất khách khí, hướng Phương Hành mời rượu, hắn giống với Tần Hạnh Nhi, cảm thấy cùng Phương Hành làm bằng hữu, so với làm đối thủ tốt hơn nhiều.
Phương Hành cười to, giơ lên hồ lô cùng hắn cụng một cái, song song uống một hớp lớn.
Tính tình thổ phỉ, chính là ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu lớn, Lưu Hắc Hổ cùng Tần Hạnh Nhi, cũng là phù hợp khẩu vị của hắn.
Vừa uống rượu, vừa bắt chuyện, nướng thịt trực tiếp giao cho Ngô Tương Đồng đi làm. Mấy cái sơn cốc khác bên kia, cũng có đống lửa được đốt lên, ba năm người tụ ở chung một chỗ, học Phương Hành nướng thịt, bên hồ nhất thời lộ ra vẻ náo nhiệt rất nhiều, bất quá cũng có rất nhiều người, vẫn ỷ vào thân phận của mình, cũng không gia nhập vào, ăn "Bách Thảo đan", liền nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục linh khí.
Đang lúc sôi nổi, bỗng nhiên Phương Hành hơi ngẩn ra, chân mày cau lại, cái mũi nhỏ hếch lên.
Tần Hạnh Nhi đang nói chuyện với hắn, thấy vậy cảm thấy có chút quái dị, nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Phương Hành chau mày, nói:
- Có mùi máu!
Lưu Hắc Hổ cười nói:
- Nhiều người như vậy giết yêu thú, bỏ nội tạng, cũng không phải là có mùi máu sao?
Thì ra lúc này không ít người đã bắt yêu thú trở về, ở bên hồ giết, đã sớm một mảnh hỗn độn.
Mà Phương Hành nhìn thoáng qua bên kia, lại lắc đầu, rồi sau đó ánh mắt bình tĩnh hướng núi rừng nhìn lại, hít sâu một hơi, vận chuyển pháp nhãn thuật, linh khí tụ tập ở trong hai mắt, tầm mắt lập tức trên phạm vi lớn tăng lên, thẳng tắp nhìn về trong núi rừng, sau đó hắn đột nhiên biến sắc, thật nhanh nhảy lên, quát to:
- Con mẹ nó cẩn thận một chút, phiền toái tới rồi...
Hét lớn đồng thời, đơn chưởng đẩy về phía trước, lập tức có một đạo bình chướng màu lam nhạt mười hai trượng xuất hiện, vây làm một vòng trước người Đoán Chân cốc đệ tử và Tần Hạnh Nhi cùng Lưu Hắc Hổ.
Mà những đệ tử Thanh Vân Tông khác hơi ngẩn ra, không rõ chuyện gì xảy ra.
Còn có người nhìn chung quanh một chút, thấy không có gì dị trạng, thấp giọng cười nói:
- Tiểu quỷ này lại nổi điên rồi ư?
- Không tốt, gặp nguy hiểm!
Đột nhiên, Hứa Linh Vân một mực nhắm mắt dưỡng thần sắc mặt cũng là biến đổi, tay trái trên ngón trỏ một quả động thiên giới chỉ, trong nháy mắt bay ra một đạo phi kiếm, hóa thành kiếm quang quay chung quanh chúng đệ tử Tê Hà cốc.
Cũng là trong cùng một lúc, đột nhiên trong núi rừng sâu thẳm hắc ám, chợt có vô số điểm hướng nơi này bắn tới.
- Ba ba ba ba...
Trong lúc nhất thời tựa như mưa to, phô thiên cái địa.
- Không tốt, là yêu vật, mọi người cẩn thận...
Có đệ tử phản ứng nhanh quát lớn, rối rít thi triển thủ đoạn, ngăn cản quái trùng đánh tới.
Nhanh nhất phản ứng, quả nhiên chính là các cốc dẫn đầu, Thư Văn cốc Bì Quân Tử nhìn thấy Hứa Linh Vân tế lên phi kiếm lúc, liền hét lớn một tiếng, trong túi trữ vật, mấy đạo hoàng phù bay ra, trong chốc lát bố trí ở chung quanh, rồi sau đó hoàng phù riêng mình có linh quang bay ra, liên hợp chung một chỗ, hóa thành một tòa vô hình lao tù hình dáng, đem bên cạnh hắn Thư Văn cốc đệ tử hộ ở trong lao.
Mà Sơn Hà cốc Phong Thanh Vi cũng hét lớn:
- Sơn Hà cốc đệ tử nghe lệnh, kích hoạt pháp trận...
Mọi người phản ứng cũng không chậm, nhưng vẫn có bảy tám người bị điểm nhỏ này đập trúng, điểm nhỏ rơi vào trên thân người, lập tức giãn ra thân thể, dĩ nhiên là một con sâu một đầu ngón tay lớn nhỏ, vừa rơi xuống ở trên thân người, lập tức mở miệng sắc bén, xé rách da thịt hướng trong cơ thể con người chui vào, bảy tám đệ tử ngay cả khởi động bình chướng cơ hội cũng không có, đã bị sâu chui vào trong cơ thể.
Sau đó cả người như phát điên, trong cơ thể có vật sống chui tới chui lui, ở trên người nổi lên từng cục, không lâu lắm, đã lặng yên không một tiếng động, đều đã chết.
Hoàn toàn bảo vệ đệ tử bên cạnh, cũng chỉ có Phương Hành cùng Hứa Linh Vân, Phương Hành bình chướng tạo ra đủ sớm, tất cả sâu cũng bị cản rồi, mà Hứa Linh Vân lại là kiếm ra như hoa, một thanh phi kiếm linh hoạt bay múa, tựa như bàn chải đem tất cả sâu xông về nàng cùng Tê Hà cốc đệ tử cũng chém rụng, ở các nàng quanh người ba trượng, phô bày một tầng thật dầy, đều là nửa đoạn thân thể của quái trùng.
- Có yêu thú đột kích, mau chuẩn bị...
Chúng Thanh Vân Tông đệ tử cũng không phải là ngồi không, rất nhanh đã phản ứng tới, lập tức thi triển pháp khí, bảo vệ bản thân.
Đầy trời mưa côn trùng mặc dù quỷ dị, nhưng cũng không phải là cao cấp yêu thú, sau khi mọi người có chuẩn bị, cũng đã không có tác dụng.
- Tại sao có thể có yêu thú đánh tới?
- Ghê tởm, đích thị là tiểu quỷ này ở bên hồ nướng thịt, đem yêu thú đưa tới...
Trong lúc này, cũng có người bối rối kêu to, hơn nữa lập tức trách đến trên người Phương Hành nướng thịt đầu tiên.
- Phương tiểu sư huynh, đa tạ rồi!
Tần Hạnh Nhi cùng Lưu Hắc Hổ đều riêng mình tế ra pháp khí hộ thể, hai người bọn họ trên mặt vẫn còn sợ hãi, bọn họ cách đối diện núi rừng chính là gần nhất, nếu không phải Phương Hành tạo ra bình chướng cứu bọn họ một mạng, lúc này hai người kết quả sẽ rất khó nói.
- Hiện tại tạ ơn còn có chút sớm, phía sau còn nhiều mà...
Phương Hành cười lạnh, tiếng nói còn chưa dứt, đột nhiên chung quanh trong núi rừng, vang lên rung trời gào thét.
Tiếng gầm ầm ĩ do vô số loại yêu thú hống khiếu tạo thành, tựa như thủy triều hướng mọi người tuôn ra, dường như có vô số yêu thú, đám đông cũng co rúm lại, người nhát gan, đã bị thú rống hù dọa sắc mặt tái nhợt, kinh hãi không dứt, nhưng còn chưa có phản ứng gì, chỉ có thể vô số hổn độn thanh âm vang lên, trong núi rừng, trực tiếp chạy ra từng đạo thú triều.
- Không tốt, chúng ta bị yêu thú bao vây...
- Con mẹ nó, làm sao nhiều yêu thú như vậy? Bọn họ lúc nào lại biết liên hợp đánh người rồi?
Chúng đệ tử nhất tề hướng ở giữa co vào, chen chúc thành một đoàn, gặp phải đơn thể yêu thú, tự nhiên không sợ, thoáng cái gặp nhiều như vậy, lại hết sức dọa người, chung quanh đông nghịt một mảnh, ai biết có mấy trăm con yêu thú?
- Sơn Hà cốc đệ tử, đem pháp trận phòng ngự chuyển thành Cửu Dương Tụ Linh trận...
Sơn Hà cốc đệ tử thủ lĩnh Phong Thanh Vi hét lớn, trực tiếp hạ xuống quyết định chính xác nhất.
Nhiều yêu thú như vậy, bằng vào pháp trận phòng ngự phòng không được, chỉ có đánh một trận, mà chuyển thành Cửu Dương Tụ Linh trận, làm cho được chung quanh linh khí nồng nặc rất nhiều, chúng Thanh Vân Tông đệ tử có thể nhanh chóng khôi phục linh khí, giúp đỡ đánh lâu dài.
- Thư Văn cốc đệ tử, nhanh chóng tế Kim Cương phù, gia trì cho chư vị sư huynh!
Theo Thư Văn cốc đệ tử nhất tề tế ra Kim Cương phù, trên người chúng đệ tử Thanh Vân Tông bỗng nhiên xuất hiện nhàn nhạt kim cương hào quang, trong lúc nhất thời, mọi người khởi động bình chướng thuật cũng chắc chắn ba phần, chính là một thân lực lượng, cũng có gia thành.
- Tê Hà cốc đệ tử, lấy Ất Mộc Sinh Trưởng quyết tồi động bổn mạng Tiểu Hoàn Đan, chữa thương cho đồng môn!
Hứa Linh Vân thanh âm cũng vang lên, Tê Hà cốc đệ tử, nhất thời mỗi người cũng tế ra một quả đan hoàn màu đen, có lớn có nhỏ, phát sáng như trân châu đen, từ trên trân châu, có sinh khí như sóng nước khuếch tán ra, lại là cơ hồ hóa thành thực chất sinh trưởng linh khí, nếu có người bị thương, ở trong phạm vi linh khí bao phủ, sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.
Thanh Vân Tông tứ cốc, có sở trường riêng, có thể hỗ trợ lẫn nhau, lúc ngăn địch, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Mắt thấy mấy đệ tử dẫn đầu khác cũng hô, Phương Hành cảm giác mình cũng nên hô cái gì, thuận miệng kêu lên:
- Đoán Chân cốc đám khốn kiếp cũng nghe cho kỹ, tận lực trốn phía sau người khác, mạng chỉ có một cái, cẩn thận đừng đánh mất...
- Bá bá bá...
Cho dù đại chiến sắp tới, ánh mắt của mọi người cũng nhất tề hướng Phương Hành nhìn tới, đều là thái độ khinh bỉ.
Ngay cả Đoán Chân cốc đệ tử, cũng ôm trán, cảm thấy vị đệ tử dẫn đầu nhà mình, thật sự quá mất mặt.