Chương 169: Hòa thượng gánh núi mà đi
Những người khác nghe thấy, trong bụng nhất tề cả kinh, đã hiểu ý tứ cầu cứu của Tông chủ. Hôm nay Phù Diêu Cung mặc dù không thể phá quan, nhưng trên căn bản đã khẳng định người bế quan là người bọn hắn muốn tìm, đợi đến khi Khương gia biết được chuyện này, tất nhiên sẽ lần nữa phái người tới phá quan, sợ rằng đến lúc đó, không đơn thuần là phá quan đơn giản như vậy, nếu là Khương gia giận lây sang Thanh Vân Tông, chỉ sợ Thanh Vân Tông trên dưới, gần ngàn tánh mạng, sẽ không một ai có thể còn sống sót...
Dù sao, đối phương là Khương gia, một trong các cổ thế gia nơi khởi nguồn của đạo pháp ở Đông Thổ, Khương gia! Thiên Nguyên đại lục, đã dài dòng vạn năm, đạo pháp diễn sinh bên trong lịch sử trường hà, không biết có bao nhiêu thiên kiêu đại thánh quật khởi rồi lại tiêu vong, không biết có bao nhiêu cái tên trong khoảng thời gian ngắn được người nhớ kỹ, lại trong năm tháng dài dòng bị người quên lãng. Người cường đại thế nào, cũng khó trốn khỏi vận mệnh bị người quên lãng, ngàn vạn năm đứng vững không ngã, chỉ có các đại cổ thế gia cùng thánh địa đại biểu truyền thừa ngọn nguồn mới tồn tại được. Những thế lực cường đại này đứng ở đỉnh thế giới, Nam Chiêm, Tây Ngưu, Bắc Bình, Đông Thắng tứ châu đều tồn tại, truyền thừa vạn năm, nội tình thâm hậu đến một cái trình độ khó có thể tưởng tượng, chấp chưởng tu giới, quân lâm thiên hạ.
Mà tại trong bốn châu, vẫn là lấy Đông Thắng Thần Châu cổ thế gia nội tình kinh người nhất. Đông Thắng Thần Châu chính là khởi nguồn của đạo pháp, tục truyền hôm nay đạo pháp cả tòa Thiên Nguyên đại lục, chính là từ Đông Thắng Thần Châu, cũng chính vì vậy, Đông Thắng Thần Châu cổ thế gia thân phận càng thêm tôn quý, trong đó mỗi lần xuất hiện một người, đều là tồn tại danh dương tứ châu, mà Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương nhắc tới Đông Thắng Thần Châu Khương gia, lại càng là một trong mấy họ xưa nhất cũng tôn quý nhất Đông Thổ.
Nếu nói là Đông Thổ Khương gia là người khổng lồ, như vậy Thanh Vân Tông chính là một con kiến nhỏ nhỏ. Con kiến chọc tới cự nhân, vô luận nguyên nhân là gì, cũng rất có thể bị một cước đạp chết...
Tửu Nhục Tăng trầm mặc không nói, chưa từng mở miệng. Trần Huyền Hoa trong lòng lo lắng, hướng Phương Hành nhìn thoáng qua, ám hiệu đã rõ ràng. Mặc dù cũng không ai biết Tửu Nhục Tăng có phải thật sự bởi vì hướng Phương Hành "Trả nợ" mới bức lui Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương không, nhưng bên trong Thanh Vân Tông người duy nhất có thể cùng Tửu Nhục Tăng nói chuyện chỉ có Phương Hành rồi, Trần Huyền Hoa đang ám chỉ hắn cầu xin.
Phương Hành thấy đường đường một vị Tông chủ hướng chính mình đưa tới ánh mắt khẩn cầu, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, tới lui đi tới bên cạnh Tửu Nhục Tăng, nói:
- Đại hòa thượng, Tông chủ cũng nói với ngươi như vậy, ngươi phải nể tình a...
Tửu Nhục Tăng nhìn hắn một cái, nói:
- Ta đã trả đủ nợ cho ngươi!
Phương Hành nói:
- Không phải còn tiền lãi hay sao? Ngươi đã nói có thể tính mà!
Tửu Nhục Tăng im lặng, thở dài, nói:
- Cũng được, Khương gia nếu có người tới, hết thảy cũng quy đến trên người bần tăng sao!
Trần Huyền Hoa đám người nghe vậy đều vui mừng, không nghĩ tới Phương Hành nói chuyện thật sự có tác dụng. Trần Huyền Hoa lạy dài thi lễ, nói:
- Đa tạ đại sư cứu giúp, chẳng qua là không biết đại sư định làm như thế nào...
Tửu Nhục Tăng nhàn nhạt cười cười, nói:
- Người bế quan không ở chỗ này rồi, phiền não tự nhiên cũng không còn nữa!
Vừa nói, hai tay chậm rãi chắp lại, theo một động tác, sơn gian có gió lớn nổi lên, cuốn núi rừng loạn thạch, kinh khủng vô cùng, Trần Huyền Hoa đám người đều kinh hãi, vội vàng cưỡi mây mà lên, sau đó đem các đệ tử đạo đồng, cũng dẫn tới không trung, ánh mắt hoảng sợ nhìn dưới chân núi Tửu Nhục hòa thượng, không biết hắn đột nhiên thi triển đại thần thông, là muốn làm cái gì.
Dưới chân núi, cuồng phong cuồn cuộn, bỗng nhiên có Phạn xướng thần thánh cao quý truyền ra, hư vô phiêu miểu, không linh thành tâm thành ý, rồi sau đó trên núi bỗng nhiên kim quang mãnh liệt, lại thấy Tửu Nhục Tăng thân hình từ từ trở nên to lớn, từ cao hơn trượng, thế nhưng dần dần dài đến trăm trượng, ngàn trượng, hóa thành một cái cự nhân gần như muốn đỉnh thiên lập địa, trên người kim quang chói mắt, tựa như chân chính thần phật.
Đại hòa thượng này, xoay người lại, hướng Phù Diêu Cung ở Thanh Vân Tông chủ phong thi lễ, lấy ra một cái thiền trượng, sau đó thiền trượng cũng theo gió trở nên to lớn, to như ngọn núi, dài hơn ngàn trượng, Tửu Nhục Tăng đem một đầu thiền trượng cắm vào Phi Thạch Phong mà Bạch Thiên Trượng bế tử quan, vừa hơi cảm ứng, ngạc nhiên nói:
- A, còn có một người!
Liền đem một đầu khác cắm vào Vân Ẩn Phong, mỗi đầu một ngọn núi, Tửu Nhục Tăng trực tiếp đem hai ngọn núi gánh lên, sải bước, hướng trong núi rừng đi tới.
Ùng ùng, khói bụi tràn ngập, đất rung núi chuyển, phong vân biến sắc, Thanh Vân có bảy ngọn núi, rõ ràng chỉ còn năm ngọn...
- Chuyện này..."Tông chủ Trần Huyền Hoa vừa im lặng, vừa hoảng sợ. Không ai ngờ đến, phương pháp cứu giúp đệ tử trên dưới Thanh Vân Tông của hòa thượng này, dĩ nhiên là trực tiếp đem hai ngọn núi gánh đi. Hơn nữa chẳng những là Phi Thạch Phong mà Bạch Thiên Trượng bế tử quan gánh đi rồi, ngay cả Vân Ẩn Phong mà Thái Thượng Trưởng lão bế tử quan cũng mang đi. Cách làm này vốn có chút tức cười, nhưng ở dưới uy lực của đại thần thông, nhưng không người dám cười, chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng.
- Cách làm này... Cũng quả thật có thể...
Thư Văn cốc truyền pháp trưởng lão Trần Bảo Nghiên trầm mặc một lúc lâu, khẽ thở dài. Trần Huyền Hoa cũng không biết nói cái gì cho phải, bất quá cũng cũng cảm thấy có đạo lý, ngay cả ngọn núi bế quan cũng bị mang đi rồi, Đông Thổ Khương gia nếu tới, tự nhiên trước muốn đi tìm Tửu Nhục Tăng, mới có thể xác định người trong ngọn núi có phải người bọn họ muốn tìm hay không, kể từ đó, ở trước lúc người Khương gia xác định vấn đề này, Thanh Vân Tông sẽ an toàn không ít, ít nhất không lo lắng bị tiêu diệt.
Tửu Nhục Tăng gánh núi mà đi, thân hình khổng lồ, nhưng tốc độ cực nhanh, bên người có mây bay quanh quẩn, mấy bước bước ra, đã đến chân trời, thoáng một cái, đã tan biến tại cuối chân trời, mọi người ở đây không thiếu Trúc Cơ cao thủ, nhưng cho dù là bọn họ, thi triển pháp nhãn thuật cũng tìm không được bóng dáng Tửu Nhục Tăng, trên mặt đất, lại càng một cái dấu chân cũng không để lại. Trừ hai ngọn núi bị mang đi, còn có ở ngoài, không một tia dấu vết lưu lại.
Sau khi thân ảnh Tửu Nhục Tăng hoàn toàn biến mất, ngọc cơ điện trên không, vạn trượng linh quang hiện lên, một tòa ngọc liễn bay ra, trước có hoàng cân lực sĩ mở đường, sau có mấy lão ẩu tu vi sâu không lường được đi theo, dĩ nhiên là Phù Diêu Cung cũng muốn đi, Trần Huyền Hoa đám người tự nhiên cũng không dám đắc tội, vội vàng tới giữa không trung, xa xa dập đầu, hướng phương hướng ly khai hành lễ.
- Ai, Thanh Vân Tông từ đó nhiều chuyện...
Đợi đến ngọc liễn đi xa, không thấy bóng dáng, Trần Huyền Hoa đứng lên, vẻ mặt chán nản.
Thiết Như Cuồng thở dài nói:
- Không sai, Tiếu Sơn Hà không tiếc ân tương cừu báo, bán đứng Bạch Trưởng lão, đổi lấy Phù Diêu Cung huyền quyết truyền thừa, từ nay về sau tất nhiên không cam lòng bình thường nữa, Thanh Điểu trưởng lão cũng dùng học trò cưng của nàng đổi lấy một quyển huyền quyết truyền thừa, chẳng qua là truyền thừa này cũng không được phép truyền cho người khác, cũng không biết nàng tương lai có trị được Tiếu Sơn Hà không...
- Cho dù trị được, chỉ sợ Thanh Điểu cũng sẽ không làm... Ai, tùy đi đi!
Trần Huyền Hoa vẻ mặt tịch liêu, nói nửa câu, lúc đó dừng lại, giống như không muốn nói chuyện nhiều. Chẳng qua là vào lúc này, lời của Thiết Như Cuồng bỗng nhiên đưa tới một người khác chú ý.
- Thanh Điểu dùng ái đồ đổi một quyển huyền quyết? Ái đồ nào?
Phương Hành hơi ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi.
Thiết Như Cuồng nói:
- Tê Hà cốc còn có người nào có thể được Phù Diêu Cung nhìn trúng chứ, tự nhiên là cô bé gọi Tiểu Man kia rồi!
- Tiểu Man tiến vào Phù Diêu Cung?
Phương Hành ngẩn ngơ, đột nhiên ha ha phá lên cười, thật là vui vẻ.
Thiết Như Cuồng im lặng, nói:
- Ngươi vui vẻ như vậy làm cái gì?
Phương Hành dương dương đắc ý nói:
- Ngươi biết Tiểu Man là ai chăng? Đó là nha hoàn của ta, bất luận lúc nào cũng theo ta một lòng, nàng ở Phù Diêu Cung học được bản lĩnh, bổn thiếu gia tương lai khẳng định cũng được dựa hơi a... Ha ha...
- Ái đồ của Thanh Điểu làm sao lại thành nha hoàn của ngươi?
Thiết Như Cuồng có chút im lặng nói thầm một câu, bất quá vừa thở dài nói:
- Tiến vào Phù Diêu Cung, chẳng khác gì là một bước lên trời, tiền đồ của nha đầu này tự nhiên bất khả hạn lượng, chỉ bất quá, mở miệng nói nha hoàn, ngươi sau này cũng không nên nói nữa, sau trăm tuổi, nha đầu này tối thiểu cũng sẽ là thân phận thị thiếp của Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ, quý không thể nói, đừng quên họa là từ miệng mà ra!
- Thị thiếp? Thị thiếp gì?
Phương Hành vốn đang đầy mặt nụ cười ngây dại, rù rì lập lại một lần.
Thiết Như Cuồng cũng có chút bất ngờ vì phản ứng của Phương Hành, nói:
- Thị thiếp của Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ... bên trong Phù Diêu Cung, chỉ có hai nam tử, một cái chính là Đại Tư Đồ đương đại, một cái chính là Đại Tư Đồ tương lai, trong cung trừ Đại Tư Đồ huyết mạch ra, nữ đệ tử còn lại, trừ hạ nhiệm thần nữ ra, đều là thị thiếp của Đại Tư Đồ kế nhiệm, đây là chuyện thiên hạ đều biết a...
- Ta... Ta chửi con mẹ hắn chứ!
Phương Hành bỗng nhiên quát to lên, trực tiếp nhảy xuống. Lúc này hắn còn trên tường vân Thiết Như Cuồng ngưng tụ, nhảy đi xuống, lập tức đến giữa không trung, chẳng khác nào tự sát, trong miệng hét lớn:
- Lão Kim mau tới đây...
Nơi xa, một đạo kim vân lướt đến, đem hắn tiếp được rồi, chính là Kim Ô quanh quẩn ở phụ cận, Phương Hành đứng trên lưng Kim Ô, gấp đến độ kêu to:
- Mau mau... Mau mau... Mau mang ta đi nơi đó...
Kim Ô mặc dù cảm thấy có chút kinh ngạc, vẫn là trực tiếp chở hắn hướng Thanh Vân chủ phong bay tới, đi tới ngọc cơ điện, lại thấy Thanh Điểu trưởng lão cùng Tiếu Sơn Hà, đều là đầy mặt nụ cười, đang thấp giọng nói chuyện, mà bên cạnh Thanh Điểu trưởng lão, đi theo mấy Tê Hà cốc nữ đệ tử, ngay tại lúc này, Tiểu Man bình thường cũng sẽ đi theo ở bên cạnh nàng, lúc này hoàn toàn không có bóng dáng...
- Tiểu Man đâu? Tiểu Man đi nơi nào?
Phương Hành trên gáy toát ra một tầng mồ hôi, hướng về phía Thanh Điểu trưởng lão kêu to.
Thanh Điểu trưởng lão hơi ngẩn ra, trên mặt không vui nói:
- Ngươi tiểu quỷ này không lớn không nhỏ, không gọi một tiếng trưởng lão sao? Tiểu Man có đại cơ duyên, ta đem nàng đưa đến Phù Diêu Cung Huyên nương nương làm thị giả rồi, đã đi theo Huyên nương nương rời đi!
Phương Hành như gặp phải tình thiên phích lịch, mắng to:
- Lão tặc bà khốn kiếp, cầm Tiểu Man đổi lấy lợi ích, tiểu gia sớm muộn gì cũng chặt ngươi...
Một bên mắng to, một bên vội vàng vỗ Kim Ô chuyển hướng, hướng Phù Diêu Cung ngọc liễn ly khai đuổi theo.
Thanh Điểu bị Phương Hành mắng ngây ra, qua một hồi lâu mới kịp phản ứng, vẻ mặt sương lạnh tức đỏ bừng, quát lên:
- Tiểu quỷ ghê tởm, lại dám làm nhục ta như thế, làm như ta không dám giết ngươi sao?
Vừa nói đáp mây bay mà đuổi theo, song đúng lúc này, Tông chủ Trần Huyền Hoa đám người cũng đã lướt tới, thấy bộ dáng của nàng, Trần Huyền Hoa vội vàng kéo nàng, để cho nàng chớ đuổi theo.