Chương 225: Quy củ của Sở Hoàng Thái Tử
Mới vừa rồi Ứng Xảo Xảo thấy Phương Hành nghe cô gái họ Tiêu nói quy củ, sau đó tùy tiện nhận ba chiêu, coi như thông qua rồi, cả quá trình cực kỳ đơn giản, còn tưởng cửa ải cuối cùng dễ qua như vậy, lại không nghĩ rằng đến phiên mình, lại nhiều vấn đề như vậy, trong bụng hơi có chút nghi ngờ, theo bản năng nhìn thoáng qua Tiêu Tuyết.
Sở Hoàng Thái Tử tựa như nhìn thấu ý của nàng, thản nhiên nói:
- Ngươi không cần nhìn nàng, nàng có đạo lý của nàng, ta có quy củ của ta, đạo lý của nàng là hết thảy theo bản tính mà làm, quy củ của ta chính là hết thảy đều phải nói quy củ, nếu ngươi do nàng tới thí luyện cửa ải cuối cùng, vậy làm sao đều là chuyện của nàng, nhưng để ta thí luyện ngươi cửa ải cuối cùng, vậy cần theo quy củ của ta!
Ứng Xảo Xảo nghe vậy, trong lòng khẽ chấn động, đàng hoàng hồi đáp:
- Chúng ta lấy bí pháp Bách Thú Tông tuần phục yêu thú, mượn lực lượng yêu thú đi ngang qua, không cần chống đỡ áp lực đại trận, cho nên tốc độ nhanh chút ít!
Sở Hoàng Thái Tử gật đầu nói:
- Nếu như thế, ngươi tất nhiên không lấy được bao nhiêu Ngự Trận Phù rồi?
Ứng Xảo Xảo nhỏ giọng nói:
- Cũng... Cũng lấy được mấy khối...
Sở Hoàng Thái Tử tựa như có chút kinh ngạc nói:
- Bao nhiêu?
Ứng Xảo Xảo đổ ra, ba ba cách cách, chừng bảy tám khối.
Sở Hoàng Thái Tử như ngây ngốc một chút, nói:
- Tại sao có thể có nhiều như vậy?
Ứng Xảo Xảo có chút sợ, một lát sau mới nhỏ giọng nói:
- Đoạt từ trong tay người khác...
Chân mày của Sở Hoàng Thái Tử nhất thời nhíu lại, trên người mơ hồ có tức giận dâng lên.
Phương Hành ở bên chen miệng nói:
- Có quy củ không cho đoạt sao?
Ánh mắt Sở Hoàng Thái Tử lạnh lẽo, như lưỡi kiếm sắc bén bắn tới Phương Hành, có chứa lãnh ý lành lạnh.
Phương Hành cũng không sợ hắn, trừng mắt lườm hắn một cái.
Sở Hoàng Thái Tử có chút bất ngờ, tựa như không nghĩ tới lá gan của Phương Hành to như thế. Dù không vận dụng Vương Đình bí pháp, nhưng Linh Động cảnh ở dưới ánh mắt của mình cử động tự nhiên, thậm chí còn dám trừng mắt ngược trở lại thật sự không nhiều, thậm chí coi như là Trúc Cơ cảnh, có thể thừa nhận ánh mắt của mình cũng không có mấy người, thật không biết tiểu quỷ trang phục hạ nhân kia lấy can đảm từ đâu.
- Trong thí luyện, cũng không nói không cho đoạt Ngự Trận Phù của người khác, cho nên điểm này hẳn không vi phạm quy củ!
Lúc này, Tiêu Tuyết mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu, nhưng hấp dẫn lực chú ý của Sở Hoàng Thái Tử.
Bất quá sau khi hắn nghe, cũng không đáp, mà nhìn Ứng Xảo Xảo nói:
- Hiện tại ngươi có thể chuẩn bị đón chưởng thứ nhất của ta!
Ứng Xảo Xảo thấy hắn không truy cứu chuyện mình đoạt Ngự Trận Phù của người khác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, bấm một đạo pháp quyết, trên đỉnh đầu có một long ảnh hai cánh hiển hóa ra, đó là Ứng Long yêu linh mà nàng thừa kế, nó bay vút lên ở giữa không trung, quanh quẩn một vòng, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn về Sở Hoàng Thái Tử, hết sức cảnh giác.
- A, ngụy long mà thôi...
Sở Hoàng Thái Tử thấy vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, tiện tay vỗ ra một chưởng.
Một chưởng này của hắn, quả thật không vận dụng linh lực đạo cơ, thoạt nhìn cũng không dùng lực, vỗ nhè nhẹ ra một chưởng, nhưng ở trong một chưởng này, lại ẩn hàm xu thế phong lôi, bào phục trên người mơ hồ có kim quang lưu động, lẫn vào động tác của hắn, khiến cho một chưởng thoạt nhìn nhẹ nhàng, lại có lực đạo vạn quân, lăng không vỗ vào trước người Ứng Xảo Xảo.
- Ngao...
Long ảnh trên đỉnh đầu Ứng Xảo Xảo mơ hồ phát ra tiếng long ngâm, nhanh chóng lao xuống, ngăn cản ở trước người Ứng Xảo Xảo, một chưởng của Sở Hoàng Thái Tử lăng không vỗ vào trên hư ảnh Ứng Long, chỉ nghe "thình thịch" một tiếng, hư ảnh Ứng Long ảm đạm, Ứng Xảo Xảo liên tục thối lui bốn năm bước, sắc mặt trắng như tờ giấy.
- Làm sao lại hạ thủ nặng như vậy?
Phương Hành kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Sở Hoàng Thái Tử.
Người này quả thật không sử dụng linh lực đạo cơ, nhưng hắn xuất thủ toàn lực, phong lôi tùy tướng, lực lớn vô cùng, quả thực còn mạnh hơn Linh Động tầng chín đỉnh phong toàn lực xuất thủ, một chưởng như vậy, Ứng Xảo Xảo mới Linh Động tầng bảy làm sao có thể tiếp được?
- Chưởng thứ hai...
Sở Hoàng Thái Tử nhàn nhạt nói, đột nhiên thân hình mờ ảo, như kim vân lơ lửng, chưởng thứ hai chụp tới, lực như kinh đào.
Ứng Xảo Xảo kinh hãi, vội vàng bấm động pháp quyết, thúc dục Ứng Long yêu linh đã có chút ảm đạm, đồng thời tay trái vỗ ra, trong túi trữ vật bay lên bảy tám tấm hoàng phù cùng với ba thanh phi kiếm, hoàng phù ở trước người của nàng kết thành bình chướng, mà ba đạo phi kiếm thì hóa thành ba đạo lưu quang, như du long đâm tới Sở Hoàng Thái Tử.
Sở Hoàng Thái Tử cười lạnh, cũng không đổi chiêu, chẳng qua là tay áo vung, lực lượng tăng hai thành nữa.
- Oanh...
Phi kiếm bể tan tành, nhưng không thể ngăn cản bao nhiêu, tiếp tục phách xuống, sau đó tế lên hoàng phù ở dưới một chưởng này, rối rít xé rách ra, bình chướng hoàn toàn biến mất, mà Ứng Xảo Xảo thì kêu đau đớn, giống như túi vải rách bay ra ngoài, thân hình ngã nhào trên mặt tuyết, lại trượt ra ngoài mấy trượng, ở trên mặt tuyết để lại một khe rãnh thật sâu.
- Còn có chưởng thứ ba!
Sở Hoàng Thái Tử nhàn nhạt nói:
- Đón lấy chưởng thứ ba, ngươi có thể tiến vào Đại Tuyết Sơn!
Ba!
Trên mặt Phương Hành hiện ra vẻ hung ác, đạp nát một tảng đá dưới chân.
Nếu đến lúc này hắn nhìn chưa ra nữa chính là người ngu rồi, Sở Hoàng Thái Tử căn bản không giống Tiêu Tuyết, khảo nghiệm chiến pháp của Ứng Xảo Xảo, mà rõ ràng là muốn giết người, ba chiêu của Tiêu Tuyết, theo thứ tự là khảo nghiệm phản ứng, kỷ xảo, lực lượng, mà Sở Hoàng Thái Tử, nơi nào có kết cấu gì, mỗi một chiêu đều là một chưởng phách tới, thuần túy là lấy lực lượng áp người, đây chính là giết người.
Thấy nha đầu này ra sức muốn bò dậy,trong lòng Phương Hành thở dài, bước nhanh tới đỡ nàng lên, lửa giận trong lòng vạn trượng, thanh âm cũng đi theo lạnh lùng nói:
- Con mẹ nó cái phá cơ duyên gì, ta không bái sư nữa, ta dẫn ngươi về Bột Hải quốc...
Hắn không biết Sở Hoàng Thái Tử đối với Ứng Xảo Xảo có ý kiến gì, nhưng rất rõ ràng, chưởng thứ ba không thể nhận.
Chưởng thứ nhất thương yêu linh, chưởng thứ hai thương nặng bản nhân, Phương Hành hoài nghi chưởng thứ ba, sẽ trực tiếp giết người.
- Điện hạ, cô bé này có thể đón hai chưởng của ngươi, đủ để thông qua thí luyện rồi!
Ánh mắt của Tiêu Tuyết tựa hồ cũng có chút trịnh trọng, thành thật nhìn về phía Sở Hoàng Thái Tử.
Sở Hoàng Thái Tử thản nhiên nói:
- Quy củ chính là quy củ, cần đón chưởng thứ ba, thiếu một chưởng cũng không được!
Tiêu Tuyết khẽ cười lạnh nói:
- Coi như Hồ Cầm lão tiền bối cự tuyệt thu muội muội ngươi Sở Từ công chúa làm đồ đệ thứ tư, mà lựa chọn cô bé không có danh tiếng gì ở tiểu tông môn Bột Hải quốc, tựa hồ ngươi cũng không nên định quy củ nghiêm như vậy!
Phương Hành đang muốn mang Ứng Xảo Xảo đi, động tác trên tay bỗng nhiên chậm lại.
Ánh mắt của Sở Hoàng Thái Tử có chút âm lãnh liếc Tiêu Tuyết một cái, lạnh lùng nói:
- Hôm nay ngươi hơi nhiều lời rồi, chuyện này không liên quan gì tới Sở Từ, quy củ chính là quy củ, nếu ta đã ngồi ở nơi này, thì phải giữ quy củ này, đón ba chưởng, tiến vào tuyết sơn, tìm cơ duyên của nàng, đón không được ba chưởng, hoặc là chết, hoặc là về Bột Hải quốc, đó chính là chuyện của nàng!
- Tiểu Cửu ca ca, ta sắp vượt qua kiểm tra rồi, chưởng thứ ba, ta tiếp được...
Ứng Xảo Xảo nằm ở trên lưng Phương Hành, thanh âm yếu ớt vang lên, lại vẫn muốn đón chưởng thứ ba.
Phương Hành từ từ đi về phía trước hai bước, ngừng lại nói:
- Ngươi muốn đón? Tốt lắm!
Trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì, để Ứng Xảo Xảo xuống, sau đó từ trong túi trữ vật của mình, lấy ra một viên đan dược chữa thương nhét vào trong miệng Ứng Xảo Xảo, lại thấy nha đầu này sắc mặt đã như giấy vàng, ánh mắt mê ly, trạng thái của nàng như vậy, đừng nói đón thêm một chưởng của Sở Hoàng, chỉ sợ ngay cả một Linh Động tầng ba toàn lực đánh tới, cũng có thể đánh chết nàng.
- Tiểu Cửu ca ca, chúng ta cùng nhau tiến vào Băng Âm Cung, sẽ thành sư huynh muội rồi!
Ứng Xảo Xảo thở một hơi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Phương Hành mặt không chút thay đổi nói:
- Vậy thì thế nào?
Ánh mắt Ứng Xảo Xảo có chút ảm đạm, thấp giọng nói:
- Nếu ta đón không nổi ba chưởng, có phải lộ ra vẻ rất vô dụng không?
Phương Hành ở trên lưng nàng vỗ hai cái, độ vào một đạo linh lực, giúp nàng hòa tan dược lực, thản nhiên nói:
- Là rất vô dụng!
Ứng Xảo Xảo có chút buồn thương ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ không biết nên nói cái gì cho phải.
Phương Hành lại bỗng nhiên cười nói:
- Bất quá dáng vẻ rất xinh xắn, cũng không phải quá chán!
Ứng Xảo Xảo mỉm cười ngọt ngào nói:
- Ta nhất định có thể đón chưởng thứ ba!
Phương Hành nói:
- Đón không được mới là lạ, đi đi!
Vừa nói vừa đẩy Ứng Xảo Xảo tới, mình thì chắp hai tay, dường như thảnh thơi nhìn Sở Hoàng Thái Tử.
- Làm xong chuẩn bị đón chưởng thứ ba chưa?
Nhìn Ứng Xảo Xảo đứng ở trước mặt mình, Sở Hoàng Thái Tử nhàn nhạt nói.
- Chuẩn bị sẵn sàng!
Thân thể Ứng Xảo Xảo nhẹ nhàng run rẩy, tựa như đứng yên cũng có chút khó khăn, nhưng kiên định nói.
- Phần can đảm này, cũng làm cho ta thay đổi cách nhìn!
Sở Hoàng Thái Tử cười nhẹ, phất tay áo như mây bay, vung về phía Ứng Xảo Xảo.
Trong lúc vung lên, ẩn chứa phong lôi, tay áo mềm mại, nhưng khi rót vào lực lượng, lại như sắt khóa roi thép, cuốn thẳng về phía ngực Ứng Xảo Xảo, Ứng Xảo Xảo đối mặt một cái phất này, lại chỉ ra sức nhấc lên linh khí còn sót lại, khởi động bình chướng thuật.
Nhưng lúc này, Phương Hành bỗng nhiên len lén ném hai viên cầu về phía Sở Hoàng Thái Tử.