Chương 243: Tiểu Cửu ca ca
Trong Lạc Tuyết Cốc, thân hình của Ứng Xảo Xảo nhẹ nhàng như hồ điệp, trên đỉnh đầu hiển hóa Ứng Long Yêu Linh càng chân thật, càng có linh tính, hơi cảm ứng, đã nhận ra phía trước sơn cốc có một tia khí tức như có như không làm cho nàng cảm giác thân thiết.
Trong khoảng thời gian này, được Hồ Cầm Lão Nhân truyền thụ bí pháp bất truyền của Băng Âm Cung, ân cần săn sóc tinh thần, dù nàng chưa Trúc Cơ, nhưng lực cảm ứng đã tăng lên mấy lần.
Muốn học bí pháp của Băng Âm Cung, lực cảm ứng thậm chí là sau khi Trúc Cơ sinh ra thần thức, không đủ cường đại là không học được, cho nên lúc này đây bọn họ khảo hạch, là dựa vào năng lực cảm ứng của mình, tìm kiếm mười viên Long Huyết Thánh Đan bị ẩn giấu, Ứng Xảo Xảo đối với cái này rất có lòng tin, Hồ Cầm Lão Nhân nói qua, thiên phú của nàng ở toàn bộ Băng Âm Cung cũng hiếm thấy, không có đạo lý thua công chúa kia.
Rõ ràng cảm ứng được khí tức của Long Huyết Thánh Đan, trong nội tâm Ứng Xảo Xảo vui vẻ, phi tốc lướt đến, rất nhanh liền chứng kiến phía trước có một sơn động, khí tức đúng là từ bên trong truyền ra, trong lòng biết Long Huyết Thánh Đan tất nhiên ở trong động, đang muốn xông vào, lại thấy ở cửa động lóe lên hoàng ảnh, là tiểu công chúa của Sở Vương Đình từ bên trong nhẹ nhàng đi ra.
Ứng Xảo Xảo ngây dại, mình đến đã không chậm, lại ở đằng sau vị tiểu công chúa kia?
- Là ta cảm ứng được trước!
Sở Từ công chúa nhìn Ứng Xảo Xảo cười cười, cũng không có quá nhiều địch ý.
Ứng Xảo Xảo cũng miễn cưỡng cười cười nói:
- Ta đi địa phương khác tìm...
Nói xong lách mình rời đi, đi vào một đỉnh núi, lần nữa toàn bộ tinh thần cảm ứng, rất nhanh tìm được mục tiêu khác.
Chỉ là thời điểm đi tới, Ứng Xảo Xảo ngơ ngác nhìn Sở Từ đang từ trong miệng một con cá lấy ra Long Huyết Thánh Đan, cảm giác rất khó tin tưởng một màn này. Nàng không tin mình liên tục hai lần đều sẽ thua tiểu công chúa kia.
Lúc này các nàng chưa từng đối thoại, chỉ khẽ gật đầu, tách ra hai phương hướng khác nhau lao đi.
- Viên Long Huyết Thánh Đan sau, ta nhất định sẽ không thua...
Ứng Xảo Xảo cắn răng, ra sức thúc dục Ứng Long Yêu Linh, cảm ứng một tia Long khí như có như không kia.
Cuối cùng, nàng xác định phương hướng của viên Long Huyết Thánh Đan thứ ba, hết toàn lực bay vút đi, nhưng khi nàng đi tới dưới một cây cổ thụ, lại chứng kiến Sở Từ lấy đi viên Long Huyết Thánh Đan thứ ba. Sau đó biểu lộ hơi áy náy nhìn nàng cười cười, thu hồi viên Long Huyết Thánh Đan thứ ba.
- Cái này... Điều đó không có khả năng...
Ứng Xảo Xảo ngơ ngác nhìn Sở Từ công chúa, khó có thể tin nói.
Sở Từ công chúa thở dài nói:
- Xin lỗi, lúc này đây thí luyện ngươi nhất định sẽ thua ta!
Ứng Xảo Xảo giật mình, bỗng nhiên nói:
- Ngươi một mực đi theo ta?
Nàng phát hiện, không có khả năng mình lựa chọn viên Long Huyết Thánh Đan nào, Sở Từ công chúa cũng trùng hợp như vậy, cùng mình đồng thời lựa chọn một viên, hơn nữa luôn nhanh hơn mình một bước, giải thích duy nhất là nàng đi theo mình.
- Ta xác thực là đi theo ngươi!
Sở Từ công chúa nhẹ giọng trả lời, cũng không phủ nhận:
- Sau khi ta xác định phương hướng của ngươi, mới sẽ tìm kiếm Long Huyết Thánh Đan, sau đó đuổi ở trước ngươi lấy đi, nhưng cái này không xúc phạm quy củ, trên thực tế, ta đợi ngươi xác định phương hướng của Long Huyết Thánh Đan trước, lại dùng thần niệm cảm ứng, tìm kiếm Long Huyết Đan ngươi chọn, độ khó sẽ cao hơn một chút!
Sắc mặt của Ứng Xảo Xảo càng khó coi:
- Tại sao ngươi phải làm như vậy?
Sở Từ công chúa có chút khó xử, qua nửa ngày mới nói:
- Thực xin lỗi, ta chỉ có thể làm như vậy!
Nàng cũng không có giải thích, nói vì ca ca muốn mình lấy toàn bộ mười viên Long Huyết Thánh Đan, cho nên nàng mới dùng biện pháp này, đoạt ở trước Ứng Xảo Xảo, lấy đi Long Huyết Thánh Đan. Sau khi Ứng Xảo Xảo xác định phương hướng, còn cần cẩn thận cảm ứng, tìm kiếm ở chung quanh, nhưng nàng có thể dựa vào Long Huyết cảm ứng, nhanh hơn một bước tìm được.
Cũng chỉ có dùng phương pháp này, mới có thể bảo chứng Ứng Xảo Xảo sẽ không cướp đi bất luận một viên Long Huyết Thánh Đan nào.
Thấy biểu lộ của Ứng Xảo Xảo, Sở Từ cảm thấy có chút không đành lòng, nhẹ nhàng lấy ra viên Long Huyết Thánh Đan vừa rồi, đặt ở trên tảng đá, thấp giọng nói:
- Lúc này đây ta không thể nhường ngươi, mỗi một viên Long Huyết Thánh Đan đều phải lấy được, Long Huyền Tranh cũng phải lấy tới tay, thật xin lỗi, viên Long Huyết Thánh Đan này, coi như ta bồi thường ngươi!
Nói xong quay người muốn ly khai.
Ứng Xảo Xảo giật mình, lại bỗng nhiên nói:
- Chúng ta tỷ thí công bình, ta không cần ngươi thương hại!
Sở Từ công chúa ngừng lại, quay đầu nhìn nàng một cái, lắc đầu nói:
- Ngươi tranh không qua ta! Tranh với ta, chỉ biết thua rất thảm, nghe ta, cầm lấy viên Long Huyết Thánh Đan kia ly khai, ngày sau ta sẽ cho ngươi càng nhiều đền bù tổn thất nữa!
Ứng Xảo Xảo cắn môi nói:
- Vì cái gì ngươi xác định như vậy?
Sở Từ công chúa khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Bởi vì ta có một hoàng huynh tốt...
Sau khi nói xong, thân hình phiêu diêu như Tiên Tử, lao về phía một sườn dốc.
Ứng Xảo Xảo giật mình tại nguyên chỗ, trong đầu hiện lên hình ảnh nam tử ở ngoài sơn cốc kia, lúc đó nàng kiên quyết muốn tiếp hết ba chưởng, ngoại trừ không muốn buông tha, một ý nghĩ khác là vì nàng tin tưởng mình đã đi tới một bước kia, Sở Hoàng Thái Tử không có khả năng thật sự đánh chết mình, bởi vậy liều mạng trọng thương cũng muốn tiếp...
Chỉ là về sau gặp được Hồ Cầm Lão Nhân, nàng mới biết lúc đó tình cảnh của mình nguy hiểm như thế nào!
Ngay cả Hồ Cầm Lão Nhân cũng nói mình nên cẩn thận người Sở Vương Đình.
Giết chết mình, có lẽ hắn sẽ không làm, nhưng phế mình, hắn không có một chút do dự.
...
...
Đúng vậy, đối mặt truyền nhân hoàng gia Đạo Cơ màu vàng, tiền đồ vô lượng, mình lấy cái gì liều đây?
Theo lý thuyết, mình ở Bột Hải quốc coi như là một tiểu công chúa, chỉ là so sánh với công chúa chân chánh kia, mình lại được coi là cái gì? Ngay cả tu vi của cha mình, chỉ sợ cũng kém một vị Đại tướng quân của Vương Đình người ta?
- Người ta có một vị hoàng huynh tốt, mình lại có cái gì đây?
Ứng Xảo Xảo cười có chút mỏi mệt, nhẹ nhàng cúi đầu.
Trong đầu, không hiểu thấu nhớ tới một khuôn mặt cười xấu xa...
- Tiểu Cửu ca ca?
Là hắn mạo hiểm tính mạng đánh lén Sở Hoàng Thái Tử, mới để mình thông qua thí luyện, như vậy hiện tại thì sao?
Ứng Xảo Xảo lắc đầu, ném ý nghĩ không thực tế kia đi.
Mặc dù Tiểu Cửu ca ca thoạt nhìn xấu xa, không gì làm không được, nhưng lúc này cũng không giúp được mình!
Thậm chí hắn còn không biết, mình đang bị khi dễ...
Ứng Xảo Xảo nghĩ như vậy, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong, có loại nghĩ bổ nhào vào trong ngực Tiểu Cửu ca ca khóc một trận.
Từ khi tiểu quỷ đáng giận kia ở ngay trước mặt mình chém giết Chiêu Dương ca ca, Ứng Xảo Xảo đã thật lâu không có qua cảm giác an tâm, ác mộng liên tục, ngay cả một giấc ngủ an ổn cũng không có, dù ở trước mặt Sở Vực đệ nhất nhân Hồ Cầm Lão Nhân, nàng cũng khó có cảm giác an tâm, trong nội tâm luôn có một loại khủng hoảng không hiểu, thời điểm một người một chỗ, chỉ cảm giác nội tâm phát lạnh.
Duy chỉ có ở bên người Tiểu Cửu, nàng mới có cảm giác an tâm, duy nhất một lần ngủ an ổn, là ở thời điểm Tiểu Cửu cõng nàng vào Đại Tuyết Sơn, bả vai thon gầy hữu lực kia, làm cho nàng cảm giác vô cùng an tâm, ở khi đó, tuy bởi vì nàng bị thương nặng ngất đi, lại ngủ cực kỳ ngon, không có ác mộng, tựa hồ rời xa hết thảy nguy hiểm...
- Được rồi, về Bột Hải quốc thôi, chỉ là trước khi đi, ta nhất định phải gặp Tiểu Cửu ca ca một lần!
Ứng Xảo Xảo cầm viên Long Huyết Thánh Đan kia lên, trong lòng nghĩ, bị người thương hại thì thương hại, dù sao mình cũng không phải người có tiền đồ gì, chỉ là Tiểu Cửu ca ca tiến vào Vạn La Viện, tiền đồ vô lượng, nhất định rất cần tài nguyên, mang cho hắn viên Long Huyết Thánh Đan này a, sau khi về Bột Hải quốc, cũng muốn nói động phụ thân, để Bách Thú Tông lấy ra tài nguyên cung cấp cho hắn!
Nghĩ như vậy, Ứng Xảo Xảo đi tới trước, cầm lên viên Long Huyết Thánh Đan kia.
Nghĩ tới bộ dáng của Tiểu Cửu, trên mặt nàng nhịn không được lộ ra vẻ mĩm cười, nhẹ nhàng kêu:
- Tiểu Cửu ca ca...
- Gọi ta làm gì vậy?
Ứng Xảo Xảo chỉ vô ý thức kêu gọi, lại không nghĩ tới có người trả lời, sau đó chứng kiến ở dưới sườn dốc, một thiếu niên dáng người thon gầy nhảy ra, trên vai còn khiêng một người, nhìn kỹ, không phải Sở Từ công chúa sao? Chỉ là lúc này vị tiểu công chúa kia đã mất đi ý thức, tựa hồ bất tỉnh.
Trên ót nàng sưng như trứng ngỗng, chứng minh nàng là bị người đánh một gậy bất tỉnh.
- Tiểu Cửu ca ca?
Ứng Xảo Xảo sợ ngây người, dụi dụi mắt, còn cho là mình bị ảo giác.
- Gọi ta làm gì vậy?
Người kia không kiên nhẫn mắng:
- Còn không mau tới hỗ trợ?