Chương 245: Hồ Cầm chi nộ
Thời điểm Ứng Xảo Xảo xuất hiện ở miệng cốc, đám người Sở Thái Thượng đều có chút kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới lại nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới Ứng Xảo Xảo sẽ thong dong như vậy.
Trên thực tế bọn hắn thậm chí đã cân nhắc đến cục diện Sở Từ công chúa và Ứng Xảo Xảo vì tranh đoạt Long Huyết Thánh Đan mà đánh đập tàn nhẫn, bởi vậy ngay cả thuốc trị thương cũng chuẩn bị xong, lời nói khó nghe, tình huống hai nha đầu này một chết một thương cũng không ngoài ý muốn.
Cũng chính bởi vì vậy, thấy Ứng Xảo Xảo thong dong đi ra, trong nội tâm đều có chút ít kinh ngạc.
- Hẳn là nha đầu kia tự biết không địch lại, buông tha cho trận thí luyện này a?
Trong lòng mọi người đều hiện lên ý nghĩ này, ánh mắt nghi hoặc nhìn Ứng Xảo Xảo.
- Nha đầu, ngươi đã tìm được bao nhiêu Long Huyết Thánh Đan?
Hồ Cầm Lão Nhân chưa mở miệng, Sở Thái Thượng đã trầm giọng hỏi.
Ứng Xảo Xảo lấy ra ba viên Long Huyết Thánh Đan, hai tay giơ lên cho Hồ Cầm Lão Nhân xem, nói:
- Chỉ tìm được ba viên...
- A...
Sở Thái Thượng cười cười, không nói gì nữa, trong nội tâm đại định.
Ứng Xảo Xảo ly khai Lạc Tuyết Cốc, thì không có tư cách tìm kiếm những Long Huyết Thánh Đan khác nữa, mà trong Lạc Tuyết Cốc, lại còn có bảy viên Long Huyết Thánh Đan chưa tìm được, Sở Từ tự nhiên là thắng định rồi, Long Huyền Tranh đến tay...
Nhưng Sở Hoàng Thái Tử lại hừ một tiếng, trong mắt hiện lên lãnh ý, nhìn về phía Lạc Tuyết Cốc.
- Nha đầu kia coi lời nói của ta thành gió thoảng bên tai sao?
Dù đã chắc chắc Sở Từ thắng định, nhưng Sở Hoàng Thái Tử lại không có chút thoả mãn nào, ngược lại hơi phẫn nộ.
Theo hắn, mình làm nhiều chuẩn bị như vậy, thậm chí cho Sở Từ một giọt tinh huyết Trúc Cơ, nếu nàng không thắng được mới kỳ quái, ngược lại mình vì để cho nàng đoạt được mười viên Long Huyết Thánh Đan, thậm chí đã nói cho nàng phải nên làm như thế nào, bằng năng lực của nàng làm hẳn không khó, nhưng nàng vẫn bị Ứng Xảo Xảo lấy được ba viên, có thể thấy được nha đầu kia không có để lời của mình ở trong lòng.
- Vì sao con đi ra sớm như vậy?
Hồ Cầm Lão Nhân nhẹ giọng hỏi, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Ứng Xảo Xảo thi lễ nói:
- Hồi bẩm sư tôn, đệ tử chỉ tìm được ba viên, thì cảm ứng không đến những Long Huyết Thánh Đan khác!
- Ha ha, nha đầu kia cũng rất thức thời...
Sở Thái Thượng cười cười, bất quá không dám biểu hiện quá mức, sợ chọc Hồ Cầm Lão Nhân không vui.
Hồ Cầm Lão Nhân thì nao nao:
- Tìm không thấy?
Hắn hiểu rõ thiên tư của nữ hài mà mình có ý định thu làm đệ tử thứ tư, chỉ cần Long Huyết Thánh Đan còn ở trong Lạc Tuyết Cốc, thì không có đạo lý tìm không thấy, dụng ý hỏi thăm, là muốn biết có phải nàng ở trong Lạc Tuyết Cốc, đã nghe được cái gì hay không, nếu gặp sự tình gì, bởi vậy mới nản lòng thoái chí, dưới tình huống còn không có phân ra thắng bại liền rời nơi thí luyện.
Nếu như vậy mà nói, mình đương nhiên sẽ vì nàng đòi lại công đạo, chỉ có điều sau khi đòi lại công đạo, cũng sẽ không thu nàng làm đệ tử thứ tư, dù sao nếu như tâm chí yếu ớt như thế, tương lai ở trên đường tu hành, cũng đi không được bao xa.
- Đúng vậy!
Đón ánh mắt của Hồ Cầm Lão Nhân, Ứng Xảo Xảo không nói thêm gì, thành thành thật thật trả lời.
Chứng kiến ánh mắt của nha đầu kia trong suốt, trong nội tâm Hồ Cầm Lão Nhân hơi động, như đoán được cái gì.
- Sở Từ công chúa đi ra...
Đúng lúc này, Âm Thị áo đỏ một mực canh giữ ở miệng cốc bỗng nhiên mừng rỡ kêu lên, nhất thời dẫn tới mọi người chú ý.
Chỉ thấy trong Lạc Tuyết Cốc, một thân ảnh màu vàng phi tốc lướt đến, trên mặt có chút kinh hoàng, thời điểm đến miệng cốc, pháp trận tự mở, nàng từ bên trong lướt ra, nhìn về phía Sở Hoàng Thái Tử kêu lên:
- Hoàng huynh... muội...
Sở Hoàng Thái Tử nhíu mày nói:
- Muội tìm được bao nhiêu Long Huyết Thánh Đan?
Thời điểm Sở Hoàng Thái Tử hỏi, Sở Thái Thượng, Hồ Cầm Lão Nhân thậm chí Âm Thị áo đỏ đều nhìn tới, tuy biết Sở Từ nhất định thắng trận này, nhưng vẫn có chút quan tâm kết quả, dù sao Ứng Xảo Xảo ra tương đối sớm, Sở Từ đi ra cũng không muộn, nếu có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, tìm được bảy viên Long Huyết Thánh Đan còn lại, thiên phú của Sở Từ quả thực không kém.
Nhưng không ngờ khi nghe huynh trưởng quát hỏi, Sở Từ lại ủy khuất cúi đầu, nhất thời không có trả lời.
- Nha đầu, có phải xảy ra cái gì ngoài ý muốn không? Ngươi lấy được bao nhiêu viên Long Huyết Thánh Đan?
Sở Thái Thượng cảm giác có chút không đúng, lạnh giọng quát.
Sở Từ vẫn cúi đầu, nắm tay chặt, ngượng ngùng không chịu vươn tay ra.
- Lấy ra xem!
Sở Hoàng Thái Tử bỗng nhiên hét lớn, dọa thân thể Sở Từ run lên, rốt cục đưa bàn tay ra.
Trên bàn tay nhỏ bé, hai viên đan dược lớn chừng long nhãn lẳng lặng nằm đó, huyết khí xông vào mũi, mùi thơm lạ lùng...
- Những viên khác đâu?
Sở Thái Thượng đợi một lát, nhịn không được hỏi.
Sở Từ công chúa có chút khiếp đảm nhìn Sở Hoàng Thái Tử một cái nói:
- Hoàng huynh, muội thật sự không muốn, vốn muội đang chiếm ưu thế, mỗi một viên thuốc, muội đều có thể sớm cảm ứng được, sớm lấy được... Nhưng về sau muội... bị nàng đánh ngất xỉu, sau đó chờ lúc ta tỉnh lại, tất cả đan dược trong sơn cốc đã không còn, trên người của muội cũng chỉ còn lại hai viên...
Nàng chỉ Ứng Xảo Xảo, ở nàng nghĩ, trong Lạc Tuyết Cốc chỉ có nàng và Ứng Xảo Xảo, như vậy đánh ngất xỉu mình dĩ nhiên là dã nha đầu đến từ Bột Hải quốc, đích thị là nàng thấy mình sắp thua, nên mới đánh lén.
Chỉ là trong nội tâm nàng cũng có chút kinh ngạc, cảm giác tu vi của mình và nàng không sai biệt lắm, nàng là làm sao ở dưới tình huống mình không hề phát giác, lặng yên không một tiếng động tới gần, sau đó một gậy đánh đổ mình?
Nghe được lời ấy, Sở Thái Thượng cũng kinh hãi, mắt lộ ra vẻ giận dữ nhìn về phía Ứng Xảo Xảo, quát lạnh nói:
- Nha đầu, là ngươi làm?
Ứng Xảo Xảo bảo trì bình thản, nói khẽ:
- Không phải ta, ta tìm được ba viên Long Huyết Thánh Đan, cảm giác không thấy khí tức của nó nữa, mới trực tiếp đi ra... Huống hồ dùng thực lực của ta, cũng không thể dễ dàng đánh lén nàng như vậy?
Sở Thái Thượng nhìn về phía Sở Từ công chúa, mắt lộ ra hỏi thăm.
Sở Từ công chúa cũng sắp khóc, nói:
- Ta không phát hiện hung thủ, nhưng... ngoại trừ nàng còn có thể là ai?
Mọi người đều yên lặng, cảm giác có gì đó là lạ.
Sắc mặt Sở Thái Thượng trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, trước mắt có hoàng quang nhàn nhạt lóe lên, sau đó ở quanh người hắn giống như có một đạo lực lượng như ẩn như hiện khuếch tán, trong chốc lát quét ngang cả Lạc Tuyết Cốc một lần, ba hơi sau, lực lượng này thu trở lại, sắc mặt Sở Thái Thượng âm trầm, nhìn Ứng Xảo Xảo quát lạnh nói:
- Trong cốc đã không có Long Huyết Thánh Đan, Sở Từ bị tập kích, trong tay chỉ có hai viên Long Huyết Thánh Đan, hết lần này tới lần khác ngươi lại có ba viên, vừa vặn thắng nàng, nha đầu, ngươi còn dám nói chuyện này không có quan hệ gì tới ngươi?
Ứng Xảo Xảo đối mặt uy áp của Kim Đan cảnh, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, ngay cả động cũng không dám động.
- Có phải ngươi sử dụng quỷ kế gì hay không? Nhanh chóng khai báo cho lão phu!
Sở Thái Thượng thấy bộ dáng của nàng, càng tin tưởng vững chắc nàng biết được nội tình, quát lạnh một tiếng, trước người hiển hóa ra một cái đại thủ, bắt về phía nàng, muốn từ trên người nha đầu kia ép hỏi ra tình hình cụ thể.
Đối mặt một trảo của Kim Đan cảnh, Ứng Xảo Xảo tự nhiên không có năng lực chống cự, thậm chí ngay cả năng lực lui về phía sau một bước trốn tránh cũng không có, trong lúc nhất thời chỉ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn.
Nhưng lúc này, Hồ Cầm Lão Nhân một mực trầm mặc không nói khe khẽ thở dài, theo hắn thở dài, Hồ Cầm ở bên cạnh hắn run run, dây đàn không biết là cái gì chế thành, thoạt nhìn giống như lông ngựa, nhu nhược giòn mềm, vào lúc đó dây đàn đột nhiên không gió mà động, giống như bị bàn tay vô hình tác động.
Một thanh âm vang lên, cực kỳ đột ngột, lại mang theo một loại cảm giác xé rách khó tả.
- Hưu...
Cũng ngay khi tiếng đàn vang lên, một đạo kiếm quang vô hình chém về phía bàn tay của Sở Thái Thượng, Sở Thái Thượng kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, chỉ thấy pháp thuật ngưng tụ thành bàn tay phân ra hai nửa, phong tuyết tràn ngập, giống như vòi rồng, mà trên mặt đất bất ngờ xuất hiện một kẽ nứt sâu không thấy đáy, vắt ngang trước người hắn và Ứng Xảo Xảo.
- Hồ Cầm đạo hữu, ngươi... ngươi cái này là ý gì?
Sở Thái Thượng kinh ngạc hét lớn, đối mặt Sở Vực đệ nhất nhân ra tay, ngay cả hắn cũng không dám khinh thường.
Hồ Cầm Lão Nhân không nói, thân hình phiêu diêu rơi xuống, như tiên lăng hư phù, sau khi rơi xuống dất, nhìn Ứng Xảo Xảo vẫy tay, Ứng Xảo Xảo hiểu ý, chạy tới phía sau hắn, Hồ Cầm Lão Nhân nhẹ nhàng vỗ vai nàng an ủi, sau đó nhìn Sở Thái Thượng nói:
- Nàng đã thắng thí luyện, chính là đệ tử thứ tư của ta, kế thừa Long Huyền Tranh, ngươi ở trước mặt ta muốn bắt nàng, là không để lão phu vào mắt sao?
Sở Thái Thượng có chút ngạc nhiên, ngẩn người nói:
- Thí luyện lần này có vấn đề! Tiểu cô nương kia tất nhiên sử dụng quỷ kế gì mới thắng, lão phu bắt nàng, cũng chỉ là muốn hỏi rõ ràng mà thôi...
Hồ Cầm Lão Nhân nói:
- Dù xảy ra vấn đề, lại há không phải là thiên ý? Nàng đã thắng, chính là đệ tử thứ tư của lão phu, nếu ngươi muốn hỏi nàng cái gì, cứ hỏi qua lão phu, còn dám một mình bắt nàng, lão phu chém gãy tay của ngươi!
- Ngươi...
Sở Thái Thượng giật mình, cực kỳ tức giận, lại ngoài ý muốn, một câu cũng nói không nên lời.
Sở Hoàng Thái Tử, Sở Từ công chúa thậm chí Âm Thị áo đỏ cũng ngạc nhiên, đáy lòng phát lạnh.
Hồ Cầm Lão Nhân luôn ôn hòa bỗng nhiên tức giận, thiên địa biến sắc, ai dám không cẩn thận?
Nhất là Sở Hoàng Thái Tử, ẩn ẩn cảm giác lúc Hồ Cầm Lão Nhân nói lời nói, thần thức như ẩn như hiện nhìn mình, trong nội tâm lập tức cảnh giác, nhưng lại minh bạch, Hồ Cầm Lão Nhân nói lời này, là nhằm vào mình!
Lúc trước mình đánh Ứng Xảo Xảo ba chưởng, tuy ở trong quy củ, nhưng Hồ Cầm Lão Nhân vẫn rất tức giận.
Mượn cơ hội nói chuyện với lão tổ, là đang đồng thời cảnh cáo mình...