Lược Thiên Ký

Chương 249: Vương bát đản thích cắn người

Chương 249: Vương bát đản thích cắn người

Lại nói Phương Hành lúc này, sau khi mượn lực lượng của Hầu Quỷ Môn và Tiêu Tuyết dẫn dắt Sở Thái Thượng và Sở Hoàng Thái Tử đi, liền nhanh chóng đào tẩu, trong lúc này Đại Bằng Tà Vương không ngừng phong ấn Long Huyết Thánh Đan, mặc dù cũng có mấy lần khí tức tiết lộ, bất quá lúc này Phương Hành đã trốn ra mấy trăm dặm, ngược lại không có làm cho đám người Sở Thái Thượng chú ý.
Nhanh như chớp trốn về Vạn La Viện, sau đó xông vào trong đại điện tìm Vạn La lão quái, vội vàng kêu lên:
- Vạn La Lão Tổ? Vạn La Lão Tổ? Lại trốn đến nơi nào rồi? Ta mang về thứ tốt cho ngài, mau ra đây nhìn xem...
Thanh âm không kiên nhẫn của Vạn La lão quái vang lên:
- Tiểu hỗn đản, gọi ta làm gì?
Phương Hành vội vàng chui vào đại điện, chỉ thấy Vạn La lão quái đang trừng hắn:
- Bế quan ở Ngộ Đạo Viện cảm giác như thế nào?
Phương Hành khẽ giật mình, cười xấu hổ nói:
- Cũng không tệ lắm... Cái này không trọng yếu, ta mang về cho ngài thứ tốt!
Vạn La lão quái khẽ giật mình nói:
- Ngươi có thể có vật gì tốt hiếu kính ta?
Phương Hành thần thần bí bí lấy ra một viên Long Huyết Thánh Đan nói:
- Ngài xem đan dược này như thế nào?
Vạn La lão quái thò tay tiếp nhận, nao nao, cẩn thận đánh giá thử xem, sau đó trầm ngâm nói:
- Cái này hình như là Long Huyết Thánh Đan của Sở Vương Đình? Ngươi từ chỗ nào có được?
Phương Hành nói:
- Ngài quản ta lấy đâu ra làm gì, dù sao có thứ tốt liền hiếu kính ngài một phần!
Vạn La lão quái liếc hắn nói:
- Tiểu hỗn đản ngươi có hiếu tâm như vậy?
Phương Hành không vui nói:
- Không muốn thì trả đây!
Vạn La lão quái hứ một tiếng, nói:
- Viên thuốc này cũng không tệ, đáng tiếc không có tác dụng với lão phu, nói đi, ngươi cầm đan dược quý trọng như vậy cho ta, nhất định có việc muốn nhờ, nếu không khó, lão phu đáp ứng cũng không sao!
Phương Hành đại hỉ nói:
- Đơn giản, ngài thay ta phong ấn hai viên này thử xem!
Nói xong lại lấy ra hai viên Long Huyết Thánh Đan, đưa tới trước mặt Vạn La lão quái.
Vạn La lão quái ngẩn ngơ, kinh ngạc nói:
- Long Huyết Thánh Đan chính là bí dược của Sở Vương Đình, cực kỳ trân quý, nghe nói bọn hắn chỉ có hai mươi mấy viên mà thôi, ngươi từ đâu lấy được ba viên?
Phương Hành ngượng ngùng nói:
- Ngài giúp ta phong ấn trước, ta sẽ nói cho ngài biết!
Vạn La lão quái phát hiện sắc mặt hắn có chút không đúng, hạ giọng nói:
- Có phải tiểu hỗn đản ngươi lại gây tai hoạ hay không?
Tiếng nói còn chưa dứt, bỗng nhiên ngọc phù trong tay Vạn La lão quái linh quang lập loè, hắn tiện tay lấy ra, trên ngọc phù có một đạo thần niệm bị hắn nhiếp qua, xem xong nội dung, Vạn La lão quái ngẩn ngơ, ánh mắt quỷ dị nhìn Phương Hành, trong ánh mắt có sợ hãi thán phục, lại có kinh ngạc, đồng thời còn mang theo khó có thể tin...
Phương Hành bị hắn nhìn đến nội tâm sợ hãi, nhịn không được nói:
- Làm sao vậy?
Vạn La lão quái trầm giọng nói:
- Sở Thái Thượng và Trương Đạo Nhất đấu pháp, sau đó Long Kiếm Đình đuổi tới, cũng gia nhập vào, hợp chiến Sở Thái Thượng, toàn bộ Đại Tuyết Sơn có thể nói loạn tùng phèo, Hồ Cầm lão nhân gọi ta đi ra khuyên bọn hắn...
- Ba Kim Đan cảnh đánh nhau?
Ngay cả Phương Hành nghe được tin tức này, cũng không khỏi ngẩn ngơ, cảm thấy mừng thầm:
- Bổn sự của ta không nhỏ a...
- Ngươi còn cười được!
Vạn La lão đầu thấy sắc mặt của hắn, liền biết mình đoán không sai, chuyện này tất nhiên có quan hệ tới hắn, không chút khách khí cốc một cái, nhìn Phương Hành làm ra vẻ vô tội, Vạn La lão quái thở dài:
- Đại Tuyết Sơn đang yên lành biến thành như vậy, tiểu quỷ ngươi thật có thể giày vò, lão phu thu ngươi làm đệ tử, thực không biết là phúc hay họa... Lấy ra!
Nói xong đưa tay ra.
Phương Hành ngẩn ngơ:
- Lấy cái gì?
Vạn La lão quái trợn mắt nói:
- Long Huyết Thánh Đan!
Ngừng lại một chút, lại giảm thấp thanh âm nói:
- Sự tình gây lớn rồi, ta có thể nói cho ngươi biết, ngàn vạn lần đừng thừa nhận là ngươi giở trò quỷ!
Phương Hành ngẩn ngơ, mắt trợn trắng nói:
- Ta không ngốc a!
- Ngươi không ngốc, người khác ngốc sao...
Vạn La Lão Tổ thở dài, vung tay giúp Phương Hành phong ấn ba viên Long Huyết Thánh Đan, muốn ngự mây đi khuyên can, kết quả Phương Hành lại như một làn khói chạy theo, kéo tay áo của hắn nói:
- Ta đi nhìn náo nhiệt được không...
Vạn La Lão Tổ thật có chút bó tay rồi, bất quá nghĩ lại, vẫn mang hắn đi theo.
Một già một trẻ ngự mây bay đến, lúc đi đến trước Quỷ Thần Cốc, đã thấy toàn bộ Quỷ Thần Cốc cực kỳ bừa bộn.
Mọi người đều đứng ở bên ngoài Quỷ Thần Cốc, thoạt nhìn bộ dáng quái dị, trên hoàng bào của Sở Thái Thượng có hai vết rách, hình như bị người cầm kiếm chém qua, mà quần của Trương Đạo Nhất thì cháy đen, tựa hồ suýt nữa bị người đốt, duy có một lão giả cao lớn mặc hoa bào, chính là lão tổ của Tẩy Kiếm Viện Mạc Long Ngâm, cùng với Hồ Cầm Lão Nhân người mặc hôi sam thoạt nhìn khí độ bất phàm, chắp tay đứng ở một bên.
Mà bên ngoài hơn trăm trượng, Sở Hoàng Thái Tử, Hầu Quỷ Môn, Tiêu Tuyết, Ứng Xảo Xảo hoặc ngồi hoặc đứng, lo lắng nhìn qua bên này.
Trận đại chiến này không có kéo dài bao lâu, lúc đầu là Sở Thái Thượng muốn đánh vào Quỷ Thần Cốc, Trương Đạo Nhất chỉ dùng trận pháp phòng ngự, nhưng có chút thủ không được, nhưng rất nhanh Mạc Long Ngâm chạy tới, thấy đệ tử của mình bị thương, không nói hai lời rút kiếm chém, Trương Đạo Nhất cũng từ trong Quỷ Thần Cốc vọt ra, hai người liên thủ đại chiến Sở Thái Thượng, Sở Thái Thượng liền có chút không địch lại.
Thời điểm Sở Thái Thượng sắp không chịu nổi, Hồ Cầm Lão Nhân lại chạy tới, hắn cũng không vội ra tay hóa giải, mà truyền tin cho Vạn La lão quái, nói là muốn chờ Vạn La lão quái tới, trên thực tế cũng không cần hóa giải gì, Sở Thái Thượng mắt thấy không địch lại, trong nội tâm đã không còn chiến ý, mà Trương Đạo Nhất báo được thù, ra một ngụm ác khí, tiếp tục đánh xuống cũng không có ý nghĩa.
Về phần Mạc Long Ngâm, lão nhân này chiếm đủ tiện nghi, tự nhiên không có tất yếu tiếp tục đánh xuống.
Không qua mấy chiêu, ba Kim Đan cảnh từng người thu đạo pháp điều tức, còn chưa tới đàm phán.
- Ha ha, trong Đại Tuyết Sơn quá mức nhàm chán, đại cơ duyên chưa đến, cho nên mấy lão gia hỏa các ngươi trước đấu một trận sao?
Vạn La lão quái cười ha ha, nghênh đón bốn lão tổ, mà Phương Hành sau khi nhảy xuống tường vân của Vạn La Lão Tổ, thì trực tiếp chạy tới chỗ các đệ tử, kích động đánh giá mọi nơi.
Trong lòng hắn thật bội phục mình sát đất.
Vốn chỉ là muốn dẫn họa đông lưu, thuận tiện để mình trốn về Vạn La Viện, chưa từng nghĩ tới có thể dẫn ra trận chiến lớn như vậy?
Ngay cả Sở Thái Thượng cũng ăn phải lỗ vốn, cái này thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Nhìn thấy Phương Hành tới, ánh mắt của Sở Hoàng Thái Tử nhất thời lạnh lẽo, gắt gao nhìn hắn, tựa hồ suy nghĩ cái gì.
Mà Ứng Xảo Xảo thì ánh mắt sùng bái, nghĩ thầm vốn đang lo lắng Tiểu Cửu ca ca gây ra đại họa sẽ khó thoát tội, không nghĩ tới người gặp xui xẻo rất nhiều, nhưng lại không có hắn, bên này ba Kim Đan cảnh đại chiến, suýt nữa hủy toàn bộ Quỷ Thần Cốc, càng không biết có bao nhiêu đệ tử Quỷ Thần Cốc gặp xui xẻo nhận lấy ảnh hướng, không nghĩ tới sau khi đánh xong, hắn lại chậm rì rì tới.
- Ôi, vị huynh đài này, sao bị thương nặng như vậy?
Phương Hành đi tới trước Hầu Quỷ Môn, chỉ thấy hắn cả người bùn tuyết, còn không có thay quần áo dơ bẩn, cứ như vậy ngồi ở trên mặt tuyết, sắc mặt tái nhợt, lúc Sở Thái Thượng xông Quỷ Thần Cốc, hắn không kịp đào tẩu, cách địa phương Trương Đạo Nhất và Sở Thái Thượng đấu pháp quá gần, bị một đạo quang mang quét trúng, bay ra ngoài vài chục trượng, tạng phủ đều bị thương.
- Ai, đừng nói nữa...
Hầu Quỷ Môn khoát tay, thật không muốn nhắc tới chuyện thương tâm.
- Trị thương quan trọng hơn, ta có chút thuốc trị thương tốt, tặng ngươi!
Phương Hành hào phóng lấy ra mấy bình đan dược đưa cho Hầu Quỷ Môn.
Hầu Quỷ Môn không quen hắn, vốn không muốn tiếp, nhưng vừa nhìn qua, lại phát hiện hắn đưa tới thuốc trị thương phẩm cấp đều không thấp, có rất nhiều ngay cả Đại Diễn Tông cũng không có bao nhiêu, không khỏi có chút cảm động, ở trong một ngày nhân sinh u ám nhất, lần đầu gặp mặt Phương Hành đã hào phóng tặng dược, thật giống như ánh mặt trời tươi đẹp chiếu vào tâm hồn nhỏ bé của hắn.
- Đa tạ tiểu sư đệ, không biết sư đệ xưng hô như thế nào?
Hậu Quỷ Môn cảm kích nhìn Phương Hành, thỉnh giáo tính danh của hắn.
Phương Hành khoát tay nói:
- Tất cả mọi người là sư huynh đệ, không cần phải nói? Ta là Vạn La Viện Phương Tiểu Cửu, chỉ muốn kết giao bằng hữu a!
- Kính đã lâu kính đã lâu, tại hạ Quỷ Thần Cốc Hầu Quỷ Môn, nếu như có cơ hội, sẽ cùng sư huynh nâng cốc ngôn hoan...
- Hầu sư huynh quá khách khí, có thời gian nhất định phải uống một chén...
Phương Hành ở trong ánh mắt cảm kích của Hầu Quỷ Môn ly khai, đi tới trước mặt Tiêu Tuyết, cười nói:
- Mỹ nữ sư tỷ, sao sắc mặt tỷ khó coi như vậy, bị vương bát đản cắn sao?
Tiêu Tuyết mở mắt, thấy là hạ nhân Bách Thú Tông đã từng tiếp mình ba chiêu, trong nội tâm có ấn tượng không tệ, nên khẽ gật đầu, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, là bị vương bát đản màu vàng cắn một cái!
Phương Hành cười nói:
- Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, vương bát đản rất thích cắn người, đụng ai cắn ai, nói không chừng bây giờ nó sẽ cắn ta!
Ngay lúc này, đột nhiên một thanh âm nhàn nhạt truyền tới, lạnh lùng hỏi:
- Tiểu quỷ, vừa rồi ngươi ở nơi nào?
Phương Hành im lặng, nhìn Tiêu Tuyết giang tay ra nói:
- Ngươi xem, bắt đầu cắn ta rồi đấy?
Lúc này Tiêu Tuyết rốt cục không nhịn được, bật cười ra tiếng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất