Lược Thiên Ký

Chương 263: Một heo tuyệt trần

Chương 263: Một heo tuyệt trần

Cứ như vậy một đường cãi nhau, trêu chọc, rất may cuối cùng cũng đến gần Tuyệt Yêu Lĩnh, trên đường đi gặp được tu sĩ cũng nhiều hơn, có khống chế pháp thuyền, có cưỡi Linh thú, cũng có ngự mây mà đi, càng có một ít tu sĩ Linh Động cảnh sơ kỳ, cưỡi tuấn mã ở trên mặt đất, ngự lấy phi kiếm, hoặc lẻ loi một mình, hoặc tốp năm tốp ba, lao về phía Tuyệt Yêu Lĩnh.
Những tu sĩ này, tự nhiên sẽ không có chuyện tất cả đều được Linh Sơn Tự truyền tin mới biết sự tình cơ duyên, có rất nhiều người là cảm thấy dị trạng ở Tuyệt Yêu Lĩnh, lúc này mới tới tìm tòi, cũng có một ít là nghe được tiếng gió, liền đánh bạo đến tìm tiên duyên, mà người như vậy, theo thời gian trôi qua, sẽ càng ngày càng nhiều.
Lúc này thời gian còn ngắn, chạy tới chỉ là một ít tu sĩ ở phụ cận Tuyệt Yêu Lĩnh, chiếm được địa lợi mà thôi.
Nửa đêm ngày thứ ba, Tử Lôi Xa rốt cục đến gần Tuyệt Yêu Lĩnh, trên không trung đã có thể chứng kiến linh quang không ngừng lập loè ở phương xa, thậm chí trong không khí tràn ngập linh khí, để cho người mỗi hô hấp một cái, sẽ cảm giác xương cốt được linh khí tẩy luyện một lần, cái này để cho Phương Hành và Sở Từ đều cảm thấy rất kinh ngạc, đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
- Đó chính là chỗ có cơ duyên sao?
Sở Từ nhẹ giọng thở dài, trong mắt tràn đầy hướng tới.
- Chỉ sợ bao phủ phạm vi không dưới ba nghìn dặm...
Phương Hành nhìn qua địa vực có linh quang lập loè kia, không khỏi cực kỳ kinh ngạc nói.
Vốn tưởng cơ duyên là một động phủ, cũng có thể là một ngọn núi, nhưng không nghĩ tới, địa vực được linh quang bao phủ kia, ở rất xa thoạt nhìn phạm vi đã cực lớn, đến gần còn không biết sẽ lớn cỡ nào, nếu như phạm vi linh quang bao phủ đều là chỗ có cơ duyên, như vậy cơ duyên Huyền Quan này chỉ sợ có thể sánh bằng một thành trì dung trăm vạn người cư trú.
Hai người đang cảm thán, chỉ thấy Tử Lôi Xa run lên, trận pháp điều khiển trong lúc nhất thời mất đi khả năng huyền không, theo quán tính xông về trước trên dưới một trăm trượng, sau đó cắm đầu rơi xuống đất.
Hai người kinh hãi, Sở Từ công chúa suýt nữa đập đầu vào thùng xe, Phương Hành vội vàng kéo nàng tới mới tránh thoát kiếp nạn, hét lớn:
- Không tốt, nơi này có trận pháp cấm bay, Pháp khí phi hành không cách nào vận chuyển, chúng ta xuống dưới...
Đang khi nói chuyện, thò tay nhấc Sở Từ lên, sau lưng thoáng hiện Kim Sí, xoay tròn như mấy trăm đạo phi kiếm, khách lạt lạt… chém thùng xe thành mảnh vỡ, vọt ra khỏi Tử Lôi Xa đang rơi xuống, mượn lực lượng của Kim Sí bay lượn ở giữa không trung.
Thẳng đến lúc này hắn mới hiểu được, linh quang bao phủ địa phương Huyền Quan đáp xuống kia, bất ngờ cũng là một loại cấm chế cường đại đến cực điểm, khi ngươi cảm nhận được linh khí dồi dào, cũng đại biểu cho đã tiến vào phạm vi cấm chế bao phủ, mình có Âm Dương Thần Ma Giám, cũng không thể khám phá cấm chế ở nơi đây, lặng yên không một tiếng động trúng chiêu.
Ở trong phạm vi cấm chế bao phủ, vậy mà không cách nào sử dụng Pháp khí phi hành, ngược lại Thập Vạn Bát Thiên Kiếm của hắn là bí pháp của Bằng tộc biến thành, có thể coi là cánh chân thật, nên có thể cưỡi gió bay trên không trung.
Chỉ có điều loại cánh dùng linh lực biến ảo này, lại cực kỳ tiêu hao linh lực, không thể liên tục vận chuyển.
- Đằng Vân Thuật...
Phương Hành quát khẽ, ngón tay điểm một cái, trước người nhanh chóng ngưng tụ một đóa mây đen, nhưng hình như có lực lượng vô hình quấy nhiễu, ngày bình thường tiện tay là xong, lúc này lại thật lâu khó có thể thành hình, Phương Hành hơi tỉnh ngộ, buông tha cho ý nghĩ tiếp tục ngưng mây, thu hồi pháp thuật, mang theo Sở Từ, mượn lực lượng của Kim Sí vọt xuống mặt đất.
- A...
Trong quá trình này, Sở Từ sợ đến sắc mặt tái nhợt, không ngừng kêu to, Phương Hành chỉ làm như không nghe thấy.
Oanh...
Phương Hành rơi trên mặt đất, chân đạp một tảng đá lớn, nó cũng bị hắn đạp nát bấy.
- A...
Sở Từ vẫn thét lên, chấn màng tai của Phương Hành run rẩy...
- Đã rơi xuống đất, ngươi còn kêu cái gì?
Lúc này Sở Từ mới cẩn thận từng li từng tí rút đầu chôn ở trong ngực Phương Hành ra, nhìn chung quanh, vội giãy giụa nhảy xuống, lại gắt gao véo cánh tay của Phương Hành một cái, nổi giận đùng đùng nói:
- Ngươi bay xuống nhanh như vậy làm gì?
Phương Hành cốc đầu nàng một cái:
- Xú nha đầu, dám véo ta?
Sở Từ cắn răng, muốn xông lên liều mạng với đối phương, nhưng lại không dám, oán hận dậm chân nói:
- Không để ý tới ngươi nữa, ta đi tìm hoàng huynh và đám người lão tổ!
Nói xong liền lao đi, không bao lâu đã biến mất ở giữa rừng núi.
Phương Hành thở dài, ngồi xuống ở trên một gốc cây già, đợi không bao lâu, liền nghe Sở Từ oa oa kêu to chạy trở lại, tốc độ nhanh hơn lúc đi mấy lần, sau lưng là một đám lợn rừng còn lớn hơn cả trâu, Sở Từ đã bị hù đến khóc lên, trong tay nắm một cái dù, hình như là một kiện Pháp khí, có thể tạm thời bảo hộ lấy nàng.
- Cứu ta... Nhanh cứu ta...
Sở Từ liều lĩnh trốn tới chỗ Phương Hành, mặt mũi tràn đầy nước mắt.
- Ai...
Phương Hành phi thân lên, trong tay xuất hiện một đại kỳ màu đen, ở trên không trung lay động, có khí tức kinh người tràn ra.
Đàn lợn rừng rung động lắc lư, cả đám run rẩy nằm rạp trên mặt đất không dám lộn xộn.
Trong Vạn Linh Kỳ phong ấn không biết bao nhiêu Yêu Linh cường đại, khí cơ phóng thích, Yêu thú chưa hóa hình căn bản không dám có bất kỳ phản kháng.
- Ngươi đường đường là Linh Động cảnh đỉnh phong, vậy mà sợ một đám Trư Yêu cấp tám?
Phương Hành có chút im lặng giáo huấn Sở Từ công chúa trốn ở sau lưng hắn, tuy hắn sớm phát hiện nơi này là đất dữ, quái đằng tầng tầng lớp lớp, dùng bản tính của Sở Từ, tất nhiên sẽ không đi ra được, còn phải quay về tìm mình, nhưng không nghĩ tới nàng sẽ trở lại nhanh như vậy...
Đáng giận nhất là còn bị một đám Trư Yêu cấp tám đuổi đến trốn về...
- Chúng... Chúng thật hung...
Sở Từ còn chưa hết sợ, nhìn đám lợn rừng nằm rạp trên mặt đất mà mất hồn mất vía.
- Ngươi nói ngươi tu hành như vậy có tác dụng gì?
Phương Hành im lặng thở dài nói:
- Lá gan nhỏ như vậy thì đừng có chạy lung tung, vừa rồi thời điểm rơi xuống ta đã xem qua, xung quanh đều là hoàn cảnh như vậy, cùng sơn ác quỷ, Yêu thi tà mị vô số, hơn nữa địa hình phức tạp, ngươi chạy loạn như vậy là không ra được, không cẩn thận bị cương thi kéo vào cổ mộ làm tân nương, ta sẽ không rãnh đi cứu ngươi...
Sở Từ nghe vậy, cảm thấy càng sợ hãi, vội vàng hỏi:
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Phương Hành nói:
- Vừa rồi thời điểm rơi xuống nhìn một chút, ước chừng ngoài ba bốn trăm dặm có nhân khí tụ hợp, chắc hẳn có thành trì, quy mô còn không nhỏ, chúng ta đi vào thành kia tìm hiểu tin tức thử xem!
Sở Từ vội vàng gật đầu, nhưng lại ấp úng:
- Làm sao đi?
Trên thực tế vừa rồi nàng đi ra không đến trăm trượng cũng đã có chút hối hận, địa phương quỷ quái này, khắp nơi ác chiểu quái lâm, đi không có vài bước, giày của mình đã bị nước bùn nhuộm ô uế, chỉ là trong nội tâm giận Phương Hành, mới không nguyện trở lại tìm hắn, cố hết dũng khí đi về phía trước, rất nhanh liền thấy được mấy con lợn rừng nhỏ đang tìm thức ăn, trông rất đáng yêu, chỉ là vừa ôm một con, lợn rừng lớn đã tới rồi...
- Không phải ngươi đã dẫn tọa kỵ tới sao?
Phương Hành chỉ vào đám lợn rừng nằm rạp trên mặt đất kia, ngược lại cảm thấy Sở Từ làm được chuyện tốt.
- Cưỡi... Cưỡi chúng?
Sở Từ sợ ngây người, gắt gao kéo tay Phương Hành:
- Đánh chết ta cũng không cưỡi!
- Không cưỡi ngươi ở lại chỗ này là được!
Phương Hành không ưa tật xấu của nàng, chỉ cho nàng hai lựa chọn.
Hết cách rồi, xoắn xuýt tầm một nén hương, Sở Từ vẫn thỏa hiệp, bất quá nàng không dám đơn độc cưỡi một con lợn rừng, hết sức miễn cưỡng ngồi cùng Phương Hành, lợn rừng đầu lĩnh dáng người cao tiếp cận hai trượng, cơ hồ gấp hai con trâu bình thường, trong ánh mắt thâm thúy lập loè hàn mang, hai răng nanh trong mồm giống như cương đao, lông thép trên người thẳng như thiết châm, hết sức đáng sợ, Phương Hành đi tới chỗ Tử Lôi Xa, lấy chăn lông ra làm nệm mới ngồi được.
- Ha ha, xuất phát!
Phương Hành giạng chân ngồi ở trên lưng lợn rừng, trong lòng là Sở Từ công chúa, cảm thấy có chút uy phong lẫm lẫm, hét lớn một tiếng, lợn rừng đầu lĩnh khò khè vọt tới, giống như một làn khói đen...
Có Phương Hành và lợn rừng đầu lĩnh, rừng rậm đáng sợ ở trong mắt Sở Từ đã không còn gì đáng ngại, vô luận là Yêu thú hay tà mị, Phương Hành vung đại kỳ lên, không có không đánh ngã, lòng sợ hãi diệt hết, lại thêm chút tâm ham chơi, dù sao nàng cũng là thuở nhỏ sinh dưỡng ở trong Vương Đình, ở đâu cưỡi qua lợn rừng, thăm qua sâm lâm? Lúc này ngược lại cảm thấy cực kỳ mới lạ.
Ở trong rừng ghé qua hai ba canh giờ, cuối cùng cũng thấy được đại lộ, hơn nữa phía trước có một thành trì to lớn, tường thành có chút tàn phá, nhưng quy mô hùng vĩ, đen nhánh giống như một Hồng Hoang Cự Thú.
Lúc này trên đường cũng có không ít người đi về phía thành trì, phần lớn là người tu hành, Phương Hành khống chế lợn rừng vọt về phía một lão đầu cách gần hắn nhất, trên cao nhìn xuống, nghe ngóng tin tức thành trì này và Tuyệt Yêu Lĩnh. Lão nhân kia chỉ có tu vi Linh Động cảnh tầng sáu, đột nhiên gặp được một con lợn rừng thủ lĩnh cấp tám, bị hù hồn bất phụ thể, ngoan ngoãn nói hết những gì mình biết.
- A, còn có nơi tốt như vậy, ngược lại rất hợp cho lão Tà ăn no nê...
Phương Hành nghe lão đầu nói, như có điều suy nghĩ, thưởng cho lão đầu kia một viên Linh Thạch cực phẩm, sau đó vỗ mông lợn rừng, một heo tuyệt trần lao về phía Điểm Tướng Thành, dẫn tới người qua đường nhao nhao ghé mắt, xa xa tránh ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất