Lược Thiên Ký

Chương 295: Che chở

Chương 295: Che chở

Phương Hành vừa nói ra, lập tức liền có ba bốn người ngẩng đầu lên, kích động nhìn về phía Phương Hành, ba bốn người này, đúng là người vừa rồi trúng Huyết Anh Chú, bởi vì lo lắng Huyết Anh Chú phát tác, bởi vậy một mực trầm tĩnh không nói đứng ở phía sau đám người, lúc này nghe được tin mừng, vừa khiếp sợ vừa kích động nhìn về phía Phương Hành.
- Ta... Ta đáp ứng...
Đám đệ tử này còn chưa mở miệng "đáp ứng", đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng hét lớn, một đệ tử Linh Động cảnh không biết của môn phái nào giơ tay lên, lảo đảo chạy tới, mặt mũi tràn đầy kích động, theo hắn chạy tới, lập tức lại có bốn năm đệ tử Linh Động cảnh lao theo, cả đám vây quanh ở trước xe ngựa của Phương Hành, nhao nhao kêu to.
- Ta đáp ứng, ta đáp ứng...
- Không phải là ba thành cơ duyên sao? Ta nguyện ký lập thệ, phân ba thành cơ duyên cho Phương sư huynh...
- Cầu Phương đạo hữu giải Huyết Anh Chú giúp các đệ tử trong môn phái, Hoàng Long môn nguyện dâng ba thành cơ duyên cho Phương đạo hữu...
Thanh âm cuối cùng làm cho Phương Hành ngây ngốc, ngay cả Trúc Cơ cảnh cũng chạy tới?
Đối với đệ tử Vạn La Viện, kỳ thật Phương Hành không có quá nhiều tình đồng môn, thậm chí có thể nói không có chút nào.
Đừng nói Vạn La Viện, thậm chí toàn bộ Đại Tuyết Sơn nhất mạch, đều là đệ tử mà Đại Tuyết Sơn Ngũ lão tạm thời triệu tập, bởi vậy so với Thanh Vân Tông lúc trước còn kém xa, lúc trước hắn ở Đoán Chân Cốc, làm Đoán Chân Cốc Đại sư huynh, tuy không quá thân quen, nhưng cùng những đệ tử kia, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một ít tình đồng môn, hơn nữa thân là đệ tử Đoán Chân Cốc, cho nên lúc ấy Phương Hành mới tiện tay cho bọn họ một ít phúc lợi, cũng coi như làm hết chức trách của mình.
Nhưng đệ tử Vạn La Viện, lại không có phần trách nhiệm này, nói trắng ra là mọi người gom lại chung một chỗ, hợp tác tìm cơ duyên, Phương Hành sẽ cùng bọn họ tính rõ ràng, bọn hỗn đản này thấy mình, ngay cả bắt chuyện cũng không thèm, mình dựa vào cái gì phải che chở bọn hắn? Chỉ thu ba thành thu hoạch, là cho Vạn La lão quái mặt mũi.
Chỉ là để hắn không ngờ, đám đệ tử Vạn La Viện còn chưa đáp ứng, ngược lại các tu sĩ ở bên cạnh nghe nói đã động tâm, những tu sĩ kia, phần lớn là người trúng Huyết Anh Chú, đã chú định cơ duyên mình lấy được phải giao do Nam Cương Quỷ Quốc, nghe có người nguyện ý chỉ lấy ba thành là được che chở, hơn nữa có thể thoát khỏi Huyết Anh Chú, thì làm sao có thể không động tâm?
Càng mấu chốt là, bọn hắn tin tưởng Phương Hành có thể che chở.
Bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, đừng nói Linh Động cảnh, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cảnh cũng có người trực tiếp mang theo đệ tử trúng Huyết Anh Chú tới cầu khẩn Phương Cửu Gia bảo hộ...
Phương Hành ngẩn ngơ, sau đó cười ha ha nói:
- Ta không quen các ngươi, phải thu bốn thành!
Các tu sĩ chỉ an tĩnh một cái chớp mắt, liền lập tức kêu lên:
- Nguyện dâng bốn thành cho Phương sư huynh...
- Cầu Phương sư huynh bảo hộ, ta nguyện lập thệ ngôn, dâng bốn thành cơ duyên cho Phương sư huynh...
Nhìn thấy tình cảnh này, Phương Hành cười ha ha, nghĩ thầm không cần phải lo lắng vấn đề cơ duyên lần này rồi.
- Lão Tà, thi đan của ngươi có thể giải bao nhiêu người trúng Huyết Anh Chú?
Phương Hành truyền âm hỏi Đại Bằng Tà Vương.
Sở dĩ hắn nói mình có thể giải Huyết Anh Chú, là vì dùng Âm Dương Thần Ma Giám xem qua huyết quang, biết rõ Huyết Anh Chú kia kỳ thật chỉ là một loại thi độc quái dị, nói Lệ Anh dùng chú thuật khống chế chúng tu sĩ, không bằng nói là dùng "Độc" khống chế, mà lúc trước Đại Bằng Tà Vương nhàn rỗi không có việc gì luyện chế thi đan, lại vừa lúc giải được thi độc.
Đại Bằng Tà Vương trầm ngâm nói:
- Một viên thi đan, có thể giải sáu người trúng Huyết Anh Chú!
- Chúng ta tổng cộng có bao nhiêu viên?
- Tổng cộng mười lăm viên, bất quá ngươi và quỷ oa kia kết thù, tốt nhất lưu lại mấy viên, chuẩn bị bất cứ tình huống nào!
Phương Hành nhẹ gật đầu, tỏ vẻ tâm lý nắm chắc, nhìn các tu sĩ nói:
- Ta có thể giải sáu mươi người trúng Huyết Anh Chú, cũng chính là nói, nhiều hơn ta cũng không che chở được, chỉ có thể che chở sáu mươi người, nói nhảm thì không cần nói nhiều, trời giáng linh vân, cơ duyên buông xuống, thời gian của mọi người cũng không nhiều, ở trong sáu mươi người này, ai có nắm chắc mang cơ duyên tới, thì cho phép người đó ở dưới danh nghĩa của ta!
Dứt lời, gọi một đệ tử Vạn La Viện tới, giao mười viên thi đan cho hắn, để hắn tự đi chọn lựa phân phối.
Đệ tử Vạn La Viện kia được Phương Hành đề bạc, cực kỳ hưng phấn, cũng không chú ý tới đây thật ra là một sự tình đắc tội người, kích động đi an bài chọn lựa, lại nói tính người vốn tiện, mới đầu bọn hắn còn cảm thấy Phương Hành muốn bọn hắn ba thành cơ duyên, xem như hơi cao, hôm nay thấy người khác dùng bốn thành cơ duyên còn cầu không được, thì lại vui vẻ tự đắc.
Mà lúc này, một tu sĩ áo lam đi tới trước xe ngựa của Phương Hành, ánh mắt hơi ảm đạm, lại là Lãnh Tử Viêm, hắn thở dài nói:
- Ngươi nói không sai, ta đoạt không được cơ duyên của ngươi...
Sau khi dứt lời, cúi người thi lễ, sau đó đứng dậy, quay người chậm rãi rời đi.
- Cửu ca, vị kia hình như là Lãnh sư huynh, tại sao hắn lại tới nói những lời này?
Sở Từ gặp qua Lãnh Tử Viêm, nàng nắm tay Phương Hành, có chút tò mò hỏi.
Phương Hành nhìn bóng lưng của Lãnh Tử Viêm, có chút nghi ngờ nói:
- Ta cũng không biết, ta từng nói qua lời này sao?
Hắn như hòa thượng sờ không thấy tóc, đã sớm quên lúc trước mình thuận miệng nói câu kia rồi.
- Đệ tử Đại Tuyết Sơn, ngươi lại dám giải Huyết Anh Chú của ta, là quyết tâm muốn đối địch với bản điện hạ sao?
Một chỗ khác, Lệ Anh thấy cử động của Phương Hành, không khỏi giận tím mặt, hắn cho Phương Hành mặt mũi, không có động đệ tử Vạn La Viện, lại không nghĩ rằng hỗn đản kia lại đi giải Huyết Anh Chú, cần biết cơ duyên sắp xuất hiện, Trúc Cơ cảnh bị áp chế, những đệ tử Linh Động cảnh kia là hi vọng duy nhất tranh đoạt cơ duyên!
Phương Hành làm như vậy, chẳng khác gì là cắt thịt của hắn.
- Quỷ oa tử, ngươi lại không thành thật, không phục thì tới đây, xem ta có đánh chết ngươi hay không!
Phương Hành còn hung hơn Lệ Anh, trừng mắt mắng trở về, một bộ muốn động thủ.
- Hỗn đản, tiểu tử này là tên điên sao? Hắn không sợ cùng ta đấu pháp lưỡng bại câu thương, bị người khác chiếm tiện nghi?
Lệ Anh tức đến con mắt muốn phun ra lửa, phát hiện mình không có biện pháp gì đối phó tiểu tử kia.
- Điện hạ, đệ tử Đại Tuyết Sơn kia cũng không bảo hộ được tất cả mọi người, vẫn có hơn phân nửa tu sĩ bị Quỷ Quốc ta khống chế...
Quỷ Tướng trước đó phụ trách thay Lệ Anh truyền lệnh đã chết trận, lập tức có Quỷ Tướng thứ hai chủ động thay thế vị trí của hắn, âm thầm tính ra số lượng tu sĩ được Phương Hành giải Huyết Anh Chú, vội vàng tới bẩm báo.
- Đệ tử Đại Tuyết Sơn, ngươi rất tốt, ngươi rất tốt, sau khi sự tình nơi đây xong xuôi, bản điện hạ tất cùng ngươi phân sinh tử!
Lệ Anh khó thở cười to, nhưng vẫn quyết định dùng đại cục làm trọng, định trận đại chiến này ở sau khi lấy được cơ duyên.
- Đã không dám đánh thì câm miệng, bộ dáng xấu như vậy còn cười lớn tiếng thế kia, ngươi không thấy rất buồn nôn sao?
Phương Hành không chút khách khí quát.
Lệ Anh ngẩn ngơ, vô ý thức thu hồi tiếng cười, hôm nay hắn cũng chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, tính tình trẻ con chưa hoàn toàn rút đi, bị Phương Hành ở trước mặt nhiều người nói mình xấu, cảm thấy vừa thẹn vừa giận, mặt trướng đến đỏ bừng, lớn tiếng mắng:
- Ta xấu? Hỗn đản ngươi cũng dám nói ta xấu, ngươi rất đẹp trai sao?
Phương Hành đắc ý nói:
- Tuấn tú hơn ngươi nhiều!
Lệ Anh mắng:
- Ngươi nói bậy, ngươi tuấn tú ở chỗ nào?
Phương Hành cười nhạo, nhìn về phía các tu sĩ nói:
- Các ngươi nói xem, hai chúng ta ai càng ngọc thụ lâm phong?
Các tu sĩ câm như hến, ai dám lẫn vào, hai người kia ai cũng không gây được.
Đương nhiên trọng yếu hơn là, Lệ Anh thì xấu rồi, nhưng ngươi và ngọc thụ lâm phong cũng không dính dáng gì a?
Trong trầm mặc, từ trong xe ngựa truyền ra một thanh âm yếu ớt:
- Cửu ca tuấn tú nhất!
Sở Từ kiên định biểu lộ lập trường và thẩm mỹ quan của mình.
Phương Hành đại hỉ, vỗ xe ngựa nói:
- Hảo nha đầu, không uổng công Cửu gia thương ngươi như vậy!
Lệ Anh thì nổi điên, trừng các Quỷ Tướng và thị thiếp bên người quát:
- Các ngươi đều điếc sao?
Quỷ Tướng và các thị thiếp run rẩy, nơm nớp lo sợ, một Quỷ Tướng thông minh phản ứng nhanh, lập tức kêu lớn lên:
- Thái tử điện hạ của chúng ta mới gọi... ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt ưng, phong lưu phóng khoáng...
Phương Hành nhìn Lệ Anh nói:
- Ở trước mặt nhiều người như vậy nói dối, không sợ trời đánh sao...
Quỷ Tướng kia nhất thời nghẹn họng, nói không nổi nữa.
Hiển nhiên trận mắng chiến này sẽ còn tiếp tục, nhưng đột nhiên nghe được giữa không trung, ẩn ẩn có tiếng sấm truyền ra.
- Trời đánh… ah không, cơ duyên sắp mở ra?
Phương Hành nao nao, ngẩng đầu nhìn trên không thung lũng.
Chỉ thấy trên không thung lũng, linh vân càng tụ càng dày, ẩn ẩn có lôi quang xuất hiện, thời điểm cơ duyên mở ra cũng càng ngày càng gần, đã đến lúc này, các Trúc Cơ cảnh cảm nhận được áp lực càng lúc càng lớn, nhịn không được lui về phía sau hơn mười trượng, nhưng Linh Động cảnh thì hưng phấn, chậm rãi bu lại biên giới thung lũng, cả đám ma quyền sát chưởng, chờ đợi cơ duyên mở ra.
- Thái tử điện hạ của chúng ta mặt phấn hoa đào, răng trắng môi đỏ...
- Thái tử điện hạ khí khái hào hùng, oai phong cái thế, quả thật là anh hùng hiếm thấy...
Trong bầu không khí nghiêm túc, chỉ có bên Lệ Anh che giâu tâm can la hét...
Phương Hành không có kiên nhẫn, nhìn Lệ Anh quát:
- Coi như ngươi tuấn tú được chưa, cơ duyên sắp xuất hiện còn kéo cái này, không thấy ngây thơ sao?
Lệ Anh càng phẫn nộ, tức đến oa oa kêu to...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất