Chương 322: Lẻn vào Kiếm Trủng
Ở dưới Vạn Linh Kỳ dẫn dắt, các tu sĩ đều đi theo mây đen phóng tới Kiếm Trủng, theo bọn họ, phiến mây đen này là Vạn Linh Kỳ của tiểu ma đầu kia phóng ra, khói đen còn, Vạn Linh Kỳ còn, tiểu ma đầu kia tự nhiên cũng còn, chưa nghe nói qua Huyền khí có thể tự mình khống chế, chỉ là bọn hắn lại không biết, Đại Bằng Tà Vương nhập chủ Vạn Linh Kỳ, có thể tự nhiên khống chế.
Thời điểm bọn hắn uy thế vô song phóng tới Kiếm Trủng, Phương Hành đã ly khai đại đội nhân mã.
Chủ ý của hắn rất đơn giản, cùng đám người kia đánh vào Kiếm Trủng, tất nhiên sẽ bị nhân mã của Hoàng Phủ gia liều chết chống cự, tuy nói các tu sĩ khí thế tăng vọt, lại có không ít cao thủ dấu diếm ở trong đó, phá vỡ phòng ngự chỉ là vấn đề sớm muộn, nhưng sau khi xông vào Kiếm Trủng, các tu sĩ lại sẽ nghênh đón một trận tranh đoạt ngươi chết ta sống.
Dù sao từ chỗ đám người Lệ Anh đạt được tin tức phán đoán, trong Kiếm Trủng, số lượng Kiếm Thai tổng cộng không quá trăm, hơn nữa đại bộ phận đều là một ít Kiếm Thai thấp kém, Kiếm Thai tốt chính thức chỉ sợ sẽ không vượt qua một tay, nhiều tu sĩ như vậy làm sao chia?
Đến lúc đó các tu sĩ nhất định sẽ liều ngươi chết ta sống, coi như là hắn cũng khó có thể lực áp quần hùng, cũng bởi vậy, Phương Hành để cho các tu sĩ hấp dẫn lực chú ý của ba bộ Yêu Chúng trấn thủ Kiếm Trủng, mình thì lặng lẽ tiến vào Kiếm Trủng trộm Kiếm Thai, thời điểm hắn và đám người Lệ Anh kết minh, đã lấy được đầy đủ tư liệu, biết Kiếm Trủng phân bố to lớn.
Kiếm Trủng cách Loạn Thạch Sơn tầm trăm dặm, có một đại điện tàn phá từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong hoang mộ, trong đại điện ôn dưỡng Kiếm Thai phẩm chất cao nhất, mà ở bên ngoài đại điện, còn có rất nhiều Kiếm Thai tàn phá phân bố, mà ở bên ngoài hoang mộ, ba sơn mạch giao thoa vây quanh, lưu lại ba cửa có thể ra vào hoang mộ.
Mà sau khi Hoàng Phủ gia chiếm lĩnh Kiếm Trủng, liền xuôi theo núi bày ra đại trận, phong tỏa cả sơn cốc, khống chế ba cửa vào, Hỏa Vân, Đãng Vân, Hắc Chiểu mỗi bộ thủ một cửa, vốn còn có Cửu Khúc Bộ ở trung tâm phối hợp tác chiến, chỉ là về sau Lôi Cửu bị phái đuổi giết "tiểu ma đầu”.
Bởi vậy người phòng thủ chỉ còn ba bộ.
Vốn ba bộ này cũng đã đầy đủ, dù sao bọn hắn đại biểu cho Hoàng Phủ gia trấn thủ ở nơi này, ai dám to gan tới gây sự? Lui một vạn bước mà nói, dùng thực lực của ba bộ và ba thiếu bộ thủ, ở Nam Chiêm Bộ Châu còn thật không có bao nhiêu người có đảm lượng dám đến trêu chọc bọn hắn, bởi vì cái chính là muốn chết.
Chỉ có điều bị Kiếm Thai dụ hoặc, vô số tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu đánh tới, số lượng nhiều lắm, còn ẩn tàng không ít cao thủ thực lực kinh người, phần thực lực này tuyệt đối không phải ba bộ có thể ngăn cản, đợi cho các tu sĩ công tới, bọn hắn tất nhiên sẽ điều khiển tất cả lực lượng chống đỡ, bởi như vậy, hai cửa khác nhất định sẽ phòng ngự bạc nhược, kế hoạch của Phương Hành là từ hai cửa kia lẻn vào.
Dù sao gặp lại Kim Ô, thật đúng là không để trận pháp ở trong mắt.
Mà trận pháp này, kỳ thật là chỉ tất cả trận pháp hai người bọn họ gặp qua.
- Rất xấu rồi, rất xấu rồi...
Kim Ô nghe kế hoạch của Phương Hành, khiếp sợ kêu lên, sau đó ném mị nhãn:
- Bất quá ta thích...
Phương Hành liếc mắt nói:
- Lăn xa một chút, ta không thích nam, càng không thích bộ dáng này của ngươi...
Kim Ô cười nói:
- Không sao cả, ta có một biểu muội, lên lên xinh đẹp, chỉ là hay nói nhiều...
Phương Hành im lặng nói:
- Ngươi có biết đây đã là lần thứ sáu ngươi hứa gả biểu muội cho ta hay không?
Kim Ô nói:
- Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, đừng khách khí!
Phương Hành:
- ...
Hai người cãi nhau nhao nhao, hăng hái bay về phía Kiếm Trủng, vì đề phòng tu sĩ khác phát hiện, bọn hắn còn quấn một vòng, bất quá dùng tốc độ của Kim Ô hôm nay, đã nhanh hơn Trúc Cơ cảnh bình thường rất nhiều, mà ở trong Huyền Vực, các loại thuật phi hành đã bị cấm chỉ, các tu sĩ chạy đi cũng chỉ có thể dựa vào ngự kiếm thuật, đã hao tổn linh lực, tốc độ lại chậm, xa xa không bằng bọn hắn.
Không bao lâu đã đi tới phụ cận Kiếm Trủng, xa xa nhìn lại, trong Kiếm Trủng, chiến kỳ đã dựng thẳng lên, tu sĩ bay vút ở trong không trung.
Phương Hành lựa chọn cửa vào nằm ở Tây Bắc, nơi này có rất nhiều núi cao và hiểm trở, còn có sương mù xám trắng quanh quẩn, không thể nhìn xa, nhưng nơi đây lại là địa phương dễ đi vào nhất, lúc đầu đám người Lệ Anh và Phương Hành kết minh, cũng là nhìn trúng Vạn Linh Kỳ của hắn, ý định ở dưới Vạn Linh Kỳ che dấu, từ chỗ này tập kích, xâm nhập Kiếm Trủng đoạt Kiếm Thai.
Chỉ có điều một hồi âm mưu bị Phương Hành làm thành minh đoạt, kế hoạch này tự nhiên bị vứt bỏ, Đại Bằng Tà Vương đã đập vào cờ hiệu của Phương Hành, đi đánh cửa lớn nhất phía đông nam, nơi này có thể dung nạp rất nhiều người đấu pháp, Phương Hành thì theo kế hoạch cũ mà làm, tiến vào nơi này, như vậy hắn có thể trước tu sĩ khác tiến vào Kiếm Trủng.
Trong trận pháp, trên thạch bích hình bóng lay động, có ba người ngồi xếp bằng, đều mặc hắc bào, nhìn không ra hình dáng tướng mạo, tuy ở ngoài trận pháp, nhưng thần thức của Phương Hành cường đại, cảm ứng linh mẫn, ẩn ẩn có thể cảm giác được tu vi của bọn hắn, đều là Linh Động đỉnh phong, xem như tương đối thấp, cái này ở trong dự liệu của Phương Hành, nơi đây vốn có Trúc Cơ tọa trấn, nhưng đã bị điều đi.
Lúc này Đại Bằng Tà Vương đã tới phía đông nam Kiếm Trủng, bày ra thế công, ba bộ trấn thủ Kiếm Trủng đều tiến đến trợ giúp, lưu lại chỉ có ba đệ tử Linh Động cảnh, chỉ là phụ trách trông coi trận pháp mà thôi, loáng thoáng, phương hướng đông nam truyền tới tiếng đánh giết, xen lẫn thanh âm tu sĩ gào thét, thậm chí còn có thể chứng kiến linh quang và khói đen.
Mà ở chỗ này lại im ắng, ba tu sĩ thủ hộ trận pháp đều có chút không yên lòng nhìn về phía đông nam.
- Lão Kim, lên đi...
Phương Hành thấp giọng phân phó:
- Tốc độ phải nhanh, không thể xúc động trận pháp, không thể để cho bọn hắn có thời gian truyền tin...
Một người một quạ nhanh chóng câu thông, sau đó đồng thời vọt tới.
Phương Hành báo ra phương vị, Kim Ô suy diễn tám cửa, một người một quạ giống như thiểm điện xông vào cốc.
- Là người nào tự tiện xông vào Kiếm Trủng?
- Không tốt, kích hoạt trận pháp...
- Truyền tin tức cho thiếu bộ thủ, có người xông trận...
Tuy ba tu sĩ kia tu vi không cao, nhưng sở dĩ được lưu lại trông coi trận pháp, là bởi vì ba người cực kỳ cơ cảnh, vừa phát hiện có người xông cốc, liền lập tức cảnh tỉnh, có người thôi động trận pháp, trấn áp người xông trận, có người lấy ra ngọc phù, muốn bóp nát đưa tin.
Tốc độ phản ứng của bọn hắn quả thực không chậm, theo lý thuyết có ba người bọn họ canh giữ, cộng thêm trận pháp, chỉ sợ coi như là Trúc Cơ hậu kỳ đến, muốn xông vào cũng phải tốn thời gian nhất định, hơn nữa sẽ bị bọn hắn thành công đưa tin, chỉ tiếc ba người bọn họ đụng phải Phương Hành và Kim Ô, tốc độ xông trận nhanh như điện quang thạch hỏa.
- Đi chết đi!
Sau khi vào trận, Kim Ô hét lớn một tiếng, phóng về phía tu sĩ cách nó gần nhất, Phương Hành cũng phất tay đánh ra hai phi kiếm, cơ hồ là nháy mắt, hai tu sĩ cách hắn bảy trượng và mười bốn trượng bị đánh chết, cùng lúc đó, Kim Ô ngao một tiếng, đập lấy tu sĩ cách nó gần nhất kia, ầm ầm… vậy mà trực tiếp đụng vào trong thạch bích.
- Ai nha con mẹ nó, váng đầu...
Kim Ô buồn bực kêu rên, nhưng miệng thì trực tiếp giết vào trong thạch bích.
- Chà, Lão Kim, bây giờ đầu ngươi thực chắc...
Ngay cả Phương Hành nhìn cũng cảm thấy có chút giật mình, hai tay nắm lấy cái đuôi của Kim Ô, rút nó ra.
Hắn bất ngờ phát hiện, Kim Ô va chạm không chỉ làm Linh Động cảnh kia tan thành mảnh nhỏ, thậm chí ngay cả thạch bích cũng bị đâm ra cái động lớn, nhưng trên người Kim Ô lại không có chút thương tích nào, chỉ là dùng sức quá mạnh, đầu hơi chóng mặt.
Cái khí lực này thật khó lường, thậm chí Phương Hành cảm giác, hôm nay Kim Ô có thực lực không dưới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Chỉ là tu vi trên người nó, lại vẫn là Linh Động cảnh, thật quá kỳ quái!
- Đừng đụng ta, váng đầu...
Kim Ô quơ đầu, chóng mặt nói.
Phương Hành khinh bỉ:
- Biết váng đầu còn dùng lực lượng lớn như vậy làm gì?
Kim Ô nói:
- Chứng kiến những phản đồ này ta sẽ tức giận...
Phương Hành nghĩ nghĩ, liền hiểu rõ ra, Hoàng Phủ gia bởi vì sự tình trục yêu ba ngàn năm trước, cùng Yêu tộc có huyết hải thâm cừu, cũng bởi vì vậy, nhiều thế hệ Bát Bộ Yêu Chúng thuần phục Hoàng Phủ gia cũng bị Yêu tộc xem thường, coi đây là kẻ thù truyền kiếp, kéo dài đã mấy ngàn năm.
- Ngươi cứ ở đó chóng mặt, ta phải tranh thủ thời gian đi lấy bảo bối...
Con mắt Phương Hành tỏa sáng, xoa tay cười nói, cũng không đợi Kim Ô, cất bước lao vào trong Kiếm Trủng.
- Ôi, chờ ta một chút...
Kim Ô kêu một tiếng, cũng đuổi theo, cơ duyên trước mắt, nó cũng chẳng quan tâm đau đầu gì.
Một người một quạ chạy vội, không bao lâu, vượt qua một góc núi, thấy phía trước là một mảnh mộ địa, phiến mộ địa này cũng không biết tồn tại mấy ngàn năm, bia đá nứt vỡ, suy sụp, tràn đầy một mảng lớn, âm vụ bao phủ, cơ hồ nhìn không tới giới hạn, mà ở trong một ít mộ phần, hoặc nghiêng hoặc thẳng, cắm vài binh khí hỏng, sát khí mờ mờ ảo ảo.
- Cái này là Kiếm Thai?
Phương Hành thấy được một thanh trường kiếm cách đó không xa, trong ánh mắt lộ ra si mê, chậm rãi đi tới.