Chương 335: Tiểu Man của ta
Thời gian dần dần trôi qua, theo luyện hóa Tam Muội Chân Hỏa, tu vi của Phương Hành ẩn ẩn có dấu hiệu hạ thấp, nhưng Phương Hành lại không kinh hoảng, đây là một loại hiện tượng bình thường, phẩm chất Đạo Cơ tăng lên, tương ứng, tu vi nhất định sẽ hạ thấp, đây không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt không biết bao nhiêu người cầu cũng không được, phẩm chất Đạo Cơ tăng lên, trọng yếu hơn tu vi gia tăng quá nhiều.
- Quả nhiên hữu hiệu, xem ra nếu như ta dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa, tăng Đạo Cơ lên đến màu tím trung phầm không khó...
Phương Hành nhẹ nhàng thở ra, nội thị thức hải, trong nội tâm mừng rỡ vô hạn.
Sau khi ly khai thức hải, hắn tính toán thoáng một phát, bất ngờ phát hiện, hắn ở trong Tiên Viên lấy được hơn bốn mươi viên Tẩy Cơ Đan, vậy mà bị hắn nuốt hơn ba mươi viên, tương đương hai hồ lô, phá sản đến tình trạng khó có thể hình dung, bất quá dùng hơn ba mươi viên Tẩy Cơ Đan, đổi lấy một loại Tam Muội Chân Hỏa, như vậy tính toán ra cũng không lỗ, Phương Hành còn ẩn ẩn cảm thấy buôn bán lời.
Phát hiện cách dùng chính xác của kim đan và Tẩy Cơ Đan, Phương Hành có thể nói tinh thần sảng khoái, tâm tình cực kỳ tốt, liền thu công gọi Kim Ô, Hứa Linh Vân và tặc phỉ áo xanh đến, nói tác dụng của kim đan cho bọn họ, mấy người kia cũng có chút khiếp sợ, nhất là tặc phỉ áo xanh, ngay cả sư tôn nàng cũng không biết kim đan còn có cách dùng này, chỉ biết nó có thể tăng lên phẩm chất của đan dược mà thôi.
- Sư tôn nói qua, người tầm mắt hạn hẹp nhìn Huyền Vực, chỉ thấy bảo bối đầy đất, người tầm mắt xa nhìn Huyền Vực, chứng kiến lại là vô số truyền thừa, lời ấy quả nhiên không sai! Kim đan này thần dị như thế, không giống bất luận đan pháp nào của Thiên Nguyên bốn châu chúng ta, nếu có thể tìm hiểu được, luyện chế ra, vấn đề tư chất làm phức tạp Tu Hành Giới mấy vạn năm, ở trên trình độ nào đó xem như được giải quyết...
Khiếp sợ một lát, tặc phỉ áo xanh nhẹ giọng thở dài, như có điều suy nghĩ.
Kim Ô thì vẻ mặt cợt nhả dán tới hỏi Phương Hành còn kim đan hay không.
Phương Hành khinh bỉ nhìn nó một cái nói:
- Còn có hai viên, nhưng ngươi đừng có suy nghĩ, một viên là của Linh Vân sư tỷ!
Kim Ô ngẩn ngơ, nó sẽ không tranh đoạt với Hứa Linh Vân, dù sao đây là một người ở trong hiểm cảnh cũng liều mạng thủ hộ Phương Hành, đối với người như vậy, đừng nói một viên kim đan, dù Phương Hành cho nàng tất cả trân bảo cũng không tính quá mức, bất quá con ngươi nó đảo một vòng, lại cười hì hì nói:
- Đây không phải còn có một viên sao? Viên cuối cùng cho ta đi, ta cũng dùng được...
Phương Hành nở nụ cười nói:
- Viên này cũng không thể cho ngươi, có người rồi!
Kim Ô giận dữ, nhìn Phương Hành trợn trắng mắt, thở phì phì.
Phương Hành lấy ra một viên kim đan, lại nắm một người bị Định Thần Phù định trụ, đúng là Hỏa Vân Bộ thiếu bộ thủ, Phương Hành bỏ thiếu bộ thủ và kim đan vào trong túi trữ vật, tiện tay ném cho tặc phỉ áo xanh.
Thấy hắn hào phóng như thế, tặc phỉ áo xanh cũng có chút kinh ngạc:
- Cam lòng cho ta như vậy?
Phương Hành cười hì hì nói:
- Tự nhiên phải cho ngươi, vì có hai sự tình cầu ngươi!
Tặc phỉ áo xanh nao nao nói:
- Chuyện thứ nhất ngươi không cần phải nói, là muốn ta mang Linh Vân cô nương đi Thần Châu sao? Thời điểm ngươi mượn tay nàng đưa Tinh Thần Thảo cho ta, ta xem như đồng ý, chuyện thứ hai là gì...
Phương Hành hít vào một hơi, bỗng nhiên nói:
- Tiểu Man không bị khi dễ chứ?
Nghe được hai chữ "Tiểu Man", Hứa Linh Vân kinh ngạc nhìn Phương Hành.
Tặc phỉ áo xanh cũng nao nao, qua nửa ngày mới nở nụ cười nói:
- Ngươi đoán được?
Phương Hành liếc mắt nói:
- Ta lại không ngốc, ngươi tới từ Thần Châu, cùng ta không có một xu quan hệ, nhưng lại biết ta, này tự nhiên là có người nói, ta sống lớn như vậy, quen biết người Đông Thắng Thần Châu duy nhất là Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương, chỉ có điều nữ nhân kia cực kỳ ngạo khí, một con kiến nhỏ như ta, năm đó nàng còn không thèm giết, hôm nay càng sẽ không chuyên môn sai ngươi đến giáo huấn ta, như vậy nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất... chính là Tiểu Man...
Ngừng một chút, hắn lại nói:
- Ngày hôm qua lúc Linh Vân sư tỷ luyện đan cho ta, trong lúc vô tình nhắc tới qua, nói ngươi biết tên của nàng, ha ha, ngoại trừ Tiểu Man, ai có thể đồng thời nhận thức hai người chúng ta?
Tặc phỉ áo xanh giật mình, nở nụ cười nói:
- Tới bây giờ mới nghĩ ra, cũng coi như không dễ dàng!
Phương Hành hứ một tiếng nói:
- Chủ yếu là mới đầu ta nghĩ ngươi là nam nhân, cho nên không nghĩ tới Tiểu Man, nha đầu kia quyết sẽ không ở sau lưng ta thân cận với nam nhân khác, nhưng nữ nhân thì lại khác...
Tặc phỉ áo xanh cả kinh nói:
- Ai nói ta là...
- Ha ha...
Nàng còn chưa nói xong, Kim Ô và Phương Hành đã cười ha ha.
Tiếng cười kia cực kỳ khinh bỉ, tặc phỉ áo xanh quẫn đến sắc mặt đỏ lên.
- Đi đường vặn eo uốn éo bờ mông, còn nói mình không phải nữ nhân...
Tiếng cười của Kim Ô cực kỳ lớn.
Tặc phỉ áo xanh hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay có một giọt nước xanh thẳm di động.
Kim Ô hoảng sợ, cười hắc hắc nói:
- Ta đi ra ngoài dạo...
Dứt lời liền bỏ chạy.
- Ngươi phát hiện ta là nữ nhi giống như con tặc điểu kia?
Tặc phỉ áo xanh nghiêng nghiêng nhìn Phương Hành.
Phương Hành thở dài nói:
- Không phải, lúc đầu thấy ngươi đi đường vòng eo lắc lư, ta chỉ nghĩ ngươi có đam mê khác, bất quá về sau thời điểm ngươi cứu Linh Vân sư tỷ, ta mới phát hiện...
Tặc phỉ áo xanh khẽ giật mình, ngay cả Hứa Linh Vân cũng có chút kinh ngạc, đều nhìn về phía Phương Hành.
Phương Hành cười nói:
- Lúc ấy Linh Vân sư tỷ từ không trung rơi xuống, ngươi tiến ra đón, lại nắm cánh tay của nàng... Linh Vân sư tỷ xinh đẹp như vậy, không trực tiếp đi lên ôm, không phải người ngu chính là nữ nhân, ta nhìn ngươi cũng không giống người ngu nha!
Tặc phỉ áo xanh nhất thời vô ngữ, không nghĩ tới nguyên nhân Phương Hành nhìn ra được còn hỗn đản hơn Kim Ô.
Hứa Linh Vân đỏ mặt, tùy tiện tìm lý do đi ra ngoài.
- Cũng được, nhìn ra thì nhìn ra, vốn cũng không có ý định dấu diếm quá lâu...
Tặc phỉ áo xanh cũng không dấu diếm nữa, nói thẳng mình là được Tiểu Man phó thác đến, nghe nàng thuật lại, trong lòng Phương Hành có chút áp lực, theo tặc phỉ áo xanh nói, hôm nay Tiểu Man đã chính thức trở thành đệ tử của Phù Diêu Cung, cũng hiển lộ thiên phú luyện đan siêu quần, tặc phỉ áo xanh cũng bởi vì một lò đan mà nhận thức Tiểu Man, quan hệ ngày càng gần, xem như chí giao.
Tin tức Huyền Quan đáp xuống Nam Chiêm Bộ Châu, cũng chính là tặc phỉ áo xanh nói cho Tiểu Man, mà Tiểu Man rất hiểu Phương Hành, biết thiếu gia của mình tất nhiên sẽ đến gom góp náo nhiệt, liền năn nỉ tặc phỉ áo xanh đến xem hắn một chút, thay nàng mang hộ lời nói, mà cũng chính bởi vì Tiểu Man phó thác, nàng mới có thể ở lúc tìm linh dược, đồng thời lân la tìm hiểu tu sĩ của Nam Chiêm Bộ Châu, nhìn xem gia hỏa mà tỷ muội mình mê thần hồn điên đảo đến tột cùng là ai, đến cùng có bao nhiêu bản sự, mới có thể để cho nha đầu kia chẳng thèm ngó tới đệ tử thiên tài của Phù Diêu Cung?
Mới đầu nàng nhắc tới Phương Hành có chút địch ý như có như không, chính là bởi vậy.
- Tiểu Man ở bên kia tình huống như thế nào?
Phương Hành quan tâm nhất vẫn là vấn đề này.
Nhắc tới nha đầu kia, phảng phất như một cây gai trong lòng hắn.
Phương Hành Phương đại gia, bản sự lớn, da mặt dày, đủ vô sỉ, trên cơ bản làm chuyện gì cũng đạt được mục tiêu, duy chỉ có Tiểu Man, nha đầu từ nhỏ cùng hắn sống nương tựa lẫn kia, đáy lòng của hắn coi nàng là người nhà, lại bị người khác mang đi, bị ép làm thị thiếp, hắn lại không ngăn được, thúc thủ vô sách, vô lực khó nói lên lời...
Tặc phỉ áo xanh không biết ý nghĩ của hắn, chỉ nhàn nhạt nhìn qua Phương Hành nói:
- Vốn rất không tệ, Tiểu Man thông minh, thiện lương, thiên tư cũng tốt, dù nàng có huyết mạch Yêu Man, cũng rất ít có người dám xem thường nàng, nếu như nàng theo con đường này đi tiếp, có lẽ ngày sau thành tựu bất khả hạn lượng, chỉ tiếc...
Theo lời nói của nàng xoay chuyển, tâm của Phương Hành cũng lo lắng lên.
Tặc phỉ áo xanh khe khẽ thở dài nói:
- Chỉ tiếc Tiểu Man ở thời điểm mấu chốt làm ra một lựa chọn tệ nhất! Phù Diêu Cung các nàng truyền thừa kỳ lạ, chắc hẳn ngươi cũng nghe qua, đệ tử kiệt xuất như Tiểu Man vốn có cơ hội được đề bạt đến bên người Thiếu Tư Đồ của Phù Diêu Cung học tập, một khi được đề bạt, chính là một bước lên trời, tiền đồ vô lượng...
Nàng ngừng lại một chút, nói khẽ:
- Vốn cơ hội này còn là một vị trưởng bối coi trọng Tiểu Man giúp nàng tranh thủ đến, bởi vì ở bình thường, huyết mạch Yêu Man như Tiểu Man căn bản không chiếm được cơ hội ở bên người Thiếu Tư Đồ, nhưng chẳng ai ngờ tới, vị trưởng bối kia giúp nàng tranh thủ được cơ hội tốt như vậy, Tiểu Man lại cự tuyệt, nàng tình nguyện không cần những tài nguyên và cơ hội kia...
Nói đến đây, tặc phỉ áo xanh quay đầu nhìn thoáng qua Phương Hành, mỉm cười nói:
- Ngươi nói nàng có phải ngốc hay không?
Phương Hành mặt không biểu tình nói:
- Hiện tại nàng thế nào? Có người khi dễ không?
Tặc phỉ áo xanh nói:
- Ta và nàng là chí giao, người dám khi dễ nàng chỉ sợ không nhiều lắm, chỉ có điều một ít sự tình âm thầm xấu xa là khó tránh khỏi, ai bảo nàng là đệ tử Phù Diêu Cung duy nhất không muốn phục thị Thiếu Tư Đồ? Ha ha, nha đầu kia nói với ta, nàng là tiểu nha hoàn của ngươi, một nha hoàn không phục thị hai chủ, cho nên dù nàng chết, cũng sẽ không đi phục thị nam tử khác...
Nói đến đây, tặc phỉ áo xanh nhìn Phương Hành:
- Lúc ta mới tới Huyền Vực, thậm chí có ý nghĩ giết ngươi, để nha đầu ngốc kia tuyệt tâm tư không thực tế, tránh cho tương lai nàng gặp tai họa! Dù sao lúc này nàng không đi phục thị Thiếu Tư Đồ, chỉ là bị vắng vẻ mà thôi, một khi Thiếu Tư Đồ của Phù Diêu Cung xuất quan, nàng còn dám trái nghịch, cái kia chính là tìm chết...
Phương Hành nghe vậy, thật lâu không nói, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ.