Lược Thiên Ký

Chương 366: Bá khí tuyệt luân

Chương 366: Bá khí tuyệt luân

Vừa cho chỗ tốt, lại nói chuyện dễ nghe, Giải Tinh thích nhất chính là được người khác gọi "Tướng Quân".
Giải Tướng Quân bên trái nhận lấy túi trữ vật, nhìn trộm bên trong, khí thế hung ác nhất thời giảm không ít, cười ha ha, nhìn Phương Hành nói:
- Người không có thiệp mời như ngươi, bản tướng quân thấy không ít, theo lý thuyết là không cho phép đi vào, bất quá Vương Nữ có lệnh, người tuấn tú lại biết lễ nghĩa đều cho phép vào, chỉ là không thể đi loạn, biết không?
Phương Hành vội vàng cười nói:
- Minh bạch minh bạch, ta lớn lên tuấn tú, cũng rất biết lễ nghĩa!
Giải Tướng Quân bên phải cũng cười nói:
- Điểm ấy bản tướng quân đã nhìn ra, người trẻ tuổi vẫn rất hiểu chuyện nha, ngươi vào đi, tự tìm vị trí ngồi, không nên gây những khách nhân có thiệp mời, còn nữa, Hồng Hồng đại hội là làm cái gì chắc hẳn ngươi cũng biết, nữ nhân không thể vào, tọa kỵ cũng không thể vào, ngươi bảo bọn họ ở bên ngoài chờ, miễn cho phát sinh chuyện ngoài ý muốn!
Phương Hành có chút khó xử, Đại tiểu thư có thể không vào sao, người ta chính là muốn đi vào ăn, lưu ở bên ngoài làm sao chịu?
Về phần Kim Ô, quyết phải mang vào, vạn nhất xảy ra chuyện gì, còn trông cậy vào nó chở mình trốn đây này!
Từ khi phát hiện vị Đại tiểu thư kia trông thì ngon mà không dùng được, hắn đã hoàn toàn không trông cậy vào núi dựa lớn kia.
Con ngươi đảo một vòng, lại lấy ra một cái túi trữ vật nhét vào tay Giải Tướng Quân bên phải, thấp giọng cười nói:
- Mong Tướng Quân dàn xếp, nha đầu kia là thị nữ của ta, lá gan rất nhỏ, không tiện lưu ở bên ngoài, về phần Ô Nha này, thiên tính thông linh, còn biết ca hát, là Linh thú ta mang đến chuẩn bị tìm cơ hội hiến cho Vương Nữ, cho ta mang bọn hắn vào đi, tuyệt đối sẽ không sinh sự!
Nghe hắn nói như vậy, Đại tiểu thư và Kim Ô đồng thời trừng mắt, Phương Hành vội ám chỉ đại cục làm trọng.
Giải Tướng Quân bên phải cực kỳ hứng thú đánh giá Kim Ô, nói:
- Thoạt nhìn giống như Yêu thú, lại biết ca hát? Hát hai câu nghe một chút xem?
Tu vi của Kim Ô, thoạt nhìn chỉ có Linh Động cảnh, nếu như không động thủ, chỉ sợ ai cũng phát hiện sơ hở này, dùng tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của hai Giải Tinh, tự nhiên nhìn không ra sơ hở gì rồi, bởi vậy cũng không hoài nghi, chỉ có chút hiếu kỳ.
Nếu thật là Yêu thú biết ca hát, thì cũng khá thú vị.
Kim Ô bị bức hết cách rồi, hơn nữa Liên Nữ đã đợi có chút không kiên nhẫn, đang quay đầu trừng nó, đành phải hát:
- Trong thôn có một cô nương gọi tiểu Hoa, thân thể đã mềm ngực lại lớn, Kim gia cho nàng hơn mười lượng, tối nay sẽ đến phòng ta làm ấm giường...
Thanh âm cực kỳ vang dội, các tu sĩ ở trong phạm vi mười trượng đều bị hù run rẩy.
- Ơ, thật đúng là biết hát, bất quá huynh đài, loại mặt hàng này ta khuyên ngươi đừng hiến cho Vương Nữ...
Hai Giải Tinh chỉ là người giữ cửa, hỏi không sai biệt lắm, cũng không hỏi nhiều nữa, thậm chí còn hảo tâm nhắc nhở Phương Hành một câu, hiến cho Vương Nữ con chim khốn kiếp này, chỉ sợ không chỉ không được ưu ái, ngược lại còn có họa sát thân... Trước khi đi, bọn hắn nhìn Đại tiểu thư một cái, lại cười hắc hắc nói:
- Thị nữ của ngươi cực kỳ xinh đẹp sau khi mang đi vào, thì không nên hối hận...
- Không hối hận không hối hận...
Phương Hành vội vàng cam đoan, hai Giải Tinh nghe vậy mới thả ba người bọn hắn đi vào.
- Ta hát không hay sao?
Kim Ô đi theo lên, trong miệng còn tức giận bất bình nói thầm.
Đến trước điện lại có một lão Quy Tinh giữ cửa, lại một phen miệng lưỡi, hỏi lung tung này kia, Phương Hành tùy tiện báo tên giả, lại đút lót 100 viên Linh Thạch thượng phẩm, lúc này mới nhận được một ngọc bài nho nhỏ tạm thời chế tác, là một loại đồ vật đại biểu thân phận, từ động tác thành thạo kia, loại người không có thiệp mời, lại muốn tới tham gia náo nhiệt như hắn thật không ít.
Trong Lưu Ly Cung, tiến vào cửa là một đại điện, so với quảng trường phía trước càng thêm rộng lớn, mấy trăm cột đá bạch ngọc chống đỉnh khung, nhìn kỹ lại, cột đá lại điêu thành hình “tiểu huynh đệ” của nam nhân, có thể nói lớn mật mà trực tiếp, điện rộng 300 trượng, sâu cũng 200 trượng, mặt đất phủ lên lưu ly màu xanh, nến hồng che kín đại điện.
Cả đại điện lại chia làm ba bậc thang, lúc mới vào cửa thấp nhất, chỗ sâu nhất đặt vương tọa của Long Nữ thì cao nhất, chính giữa là khu vực của quan khách, mà lúc này cả đại điện đã bày đầy bàn nhỏ và bồ đoàn, ngồi rất nhiều khách mới, thị nữ Hải Yêu xinh đẹp và thủy quái hạ nhân bộ dáng xấu xí nâng khay, không ngừng chạy ở trong đại điện, đưa tới món ăn quý và rượu ngon như nước.
Mà ở chỗ sâu nhất, bàn nhỏ trước vương tọa và bên cạnh bày ba cái bàn nhỏ lại còn trống, hình như chủ nhân chưa đến.
Một thị nữ Hải Xà hóa hình canh giữ ở trước điện cười dịu dàng chạy ra đón chào, Phương Hành theo lời Quy Tinh nói, đưa lệnh bài của mình tới, Hải Xà Tinh nhìn lướt qua, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần, nhìn Đại tiểu thư và Kim Ô ở phía sau hắn, xùy cười nói:
- Đạo hữu bộ dạng như vậy, cũng muốn tới tham gia Hồng Hồng đại hội sao? Hì hì, ngồi ở đây đi!
Nói xong chỉ một khu vực ở cửa đại điện, tuy dáng tươi cười trên mặt không giảm, nhưng nhìn thế nào cũng làm người không thoải mái.
- Bộ dáng ta thế nào?
Phương Hành vốn cũng tươi cười, một bộ hữu lễ khiêm tốn, thậm chí ngay cả tiền thưởng cũng chuẩn bị xong.
Lại không nghĩ rằng Hải Xà Tinh kia lại nói như vậy, làm hắn có chút bất mãn, nên ngay cả tiền thưởng cũng không cho.
Hải Xà Tinh lại hồ đồ không thèm để ý, cười hì hì, chỉ vào đám người ngồi ở cửa đại điện nói:
- Ngươi nhìn sẽ biết!
Nói xong nhẹ nhàng lắc đầu, không hề để ý tới Phương Hành, đi mời khách quý khác vào điện.
- À… Hồng Nham đảo Liễu Thanh thiếu gia, thật đúng là rất lâu không có gặp ngài...
- Con mẹ nó, mắt chó nhìn người thấp, ta lớn lên không đủ tuấn tú sao?
Phương Hành càng nghĩ càng giận, tuy hắn đơn giản dịch dung thoáng một phát, nhưng thân thể cân đối lại không biến, lại bị yêu tinh kia khinh thị, trong nội tâm rất khó chịu.
Bất quá vừa quay đầu nhìn khu vực nàng chỉ định cho mình, trong nội tâm đã minh bạch ý tứ của Hải Xà Tinh.
Tuy khách trong đại điện rất nhiều, nhưng ẩn ẩn phân ra thân phận và địa vị.
Khu vực tới gần vương tọa của Long Nữ, ngồi mấy tu sĩ tướng mạo bất phàm, tu vi đều ở Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa từ cách ăn mặc, thân phận hẳn có chút bất phàm, tất nhiên là khách quý của Hồng Hồng đại hội, trong khoảng thời gian ngắn cũng nghe ngóng không ra thân phận, không biết những người kia lai lịch như thế nào, nhưng tu vi không thể nghi ngờ là cao nhất.
Mà ở khu vực giữa, phần lớn là tu sĩ khí vũ hiên ngang, khí độ bất phàm, chắc hẳn cũng xuất thân danh môn, trong tay đều cầm tiên ngọc màu đỏ nhạt, chắc hẳn là thiệp mời của Long Nữ, này là một loại biểu tượng thân phận, dù sao cũng là được mời đến, tuy không cách nào so sánh với thượng khách, nhưng quyết không phải nhân vật phàm tục.
Mà bộ phận dưới cùng nhất, phần lớn là như Phương Hành, không có thiệp mời, tu vi thấp, xuất thân lại không tốt, chỉ là muốn tới thử thời vận, vọng tưởng đạt được Long Nữ ưu ái, kiếm một đêm cá nước thân mật, cầu một cái giao tình hoặc mưu chỗ tốt khác, đa số là Trúc Cơ sơ kỳ, thậm chí còn có Linh Động cảnh, núp ở một góc cẩn thận từng li từng tí.
Chỉ có điều, tuy thân phận của những người này thấp, lại có đặc điểm chung, là đều cực kỳ tuấn mỹ, cả đám không nói mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, nhưng mỉm cười một cái, hấp dẫn một bầy hoa si là không khó, cũng khó trách, dám chạy đến Hồng Hồng đại hội cầu duyên, không có chút tiền vốn thật đúng là không dễ vào, so sánh với đó, bộ dáng của Phương Hành xác thực là quá bình thường.
Bất quá Phương Hành không nghĩ như vậy, thấy thế nào cũng cảm giác mình và đám người kia không sai biệt lắm, thậm chí còn tuấn tú hơn bọn hắn.
- Hải Xà Tinh kia không có ánh mắt, hừ, đâu chỉ không có ánh mắt, mù mới đúng!
Phương Hành tức giận bất bình, tùy tiện tìm địa phương không người ngồi xuống, tâm tình vốn rất tốt bị phá hư toàn bộ.
Về phần Đại tiểu thư, nàng mới mặc kệ nhiều như vậy, vừa ngồi xuống liền hạ thủ với các món ăn ngay.
Kim Ô thì thành thành thật thật, ngồi xổm ở sau lưng Liên Nữ, ở trong Long cung, ngay cả nó cũng không dám phóng đãng.
- Vị đạo hữu này, không biết tiên sơn ở nơi nào, đạo hiệu là gì?
Bên cạnh, một nam tử mặc pháp bào vàng nhạt, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ mỉm cười, quay đầu nhìn Phương Hành ôm quyền hỏi.
Bọn hắn ngồi ở khu vực này, đều coi người ngoài thành đối thủ cạnh tranh, lẫn nhau thật không có sắc mặt tốt gì, tối đa chỉ là cười xã giao mà thôi, ngược lại đối với Phương Hành lại cười cực kỳ chân thành tha thiết, đại khái là cảm thấy gia hỏa kia không tạo được uy hiếp gì, loại cảm giác về sự ưu việt kia, ở trong tươi cười đã biểu hiện rất rõ ràng.
- Liên quan gì đến ngươi?
Phương Hành bị Hải Xà Tinh chọc một bụng tức giận, nhìn ai đều không vừa mắt, tức giận mắng.
- Ách... Huynh đài hỏa khí rất lớn nha...
Sắc mặt tu sĩ kia cứng đờ, ẩn hàm nộ khí cười lạnh nói.
- Không được sao?
Phương Hành lộ ra khí tức tu vi, Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, đè ép đối phương một đầu.
Sắc mặt tu sĩ kia có chút khó coi, tự nghĩ không phải đối thủ của Phương Hành, hừ lạnh một tiếng, quay đầu, chỉ là trong nội tâm không phục, thấp giọng nói thầm:
- Hừ, tu vi cao có tác dụng gì, ở chỗ này so không phải tu vi!
Phương Hành nghe vậy trong nội tâm càng không vui, đang muốn mắng vài câu, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, chỉ thấy Hải Xà Tinh vòng eo mềm mại kia lại đi tới trước người, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, chỉ là trong nụ cười kia mang theo vẻ gì đó khiến người ta khó chịu, cảm giác có khinh miệt hết sức rõ ràng, cười so với vừa rồi càng thêm chán ghét, hữu ý vô ý nhìn Đại tiểu thư ngồi ở bên người Phương Hành ăn liên tục, cười cười, thanh âm lạnh nhạt hỏi:
- Vị đạo hữu này, không biết ngươi xưng hô như thế nào?
Phương Hành không biết nàng muốn làm gì, tức giận báo ra tên giả của mình:
- Ta tên Phương Nhật Thiên, có vấn đề gì không?
- Phốc...
Nghe danh tự, chung quanh lập tức vang lên thanh âm phun rượu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất