Lược Thiên Ký

Chương 408: Phá Hung Đinh rút hồn

Chương 408: Phá Hung Đinh rút hồn

Phương Hành trầm mặc, biết rõ mình nói những lời nhảm nhí này đã vô dụng, qua nửa ngày, bỗng nhiên xoay người lại, nhìn Đại cung phụng nói:
- Lão tiền bối, Chân Long này đã cứu mạng ta mấy lần, nói nó là mệnh căn của ta cũng không sai biệt lắm, nó xem ta là thân nhân duy nhất, ta xem nó cũng đáng giá hơn đại bộ phận nhân mạng trên thế giới này, ta muốn hỏi ngươi, các ngươi muốn lấy nó đi làm cái gì?
Đại cung phụng hơi trầm ngâm nói:
- Tiểu hữu chắc hẳn còn nhớ, mấy tháng trước Chu Tước lẻn vào Hận Thiên Thị, lại bị ngươi vạch trần thân phận đào tẩu, bất quá ngươi không biết, thời điểm hắn đào tẩu, để lại một cuốn bí pháp, trải lão phu cùng mấy vị đạo hữu nghiên cứu, xem xét đó chính là bí thuật luyện hung của Thái Thượng Đạo, chắc là đến từ hạch tâm của Quy Khư...
- Quả nhiên là hung cầm kia hố ta...
Phương Hành chưa từng mở miệng, không chút biểu tình nhìn Đại cung phụng.
Đại cung phụng lại nói:
- Năm đó Thái Thượng Đạo đạo pháp thông thần, thế lực thông thiên, từng lực phục vô số Hung Thú, hoặc bắt mà làm cưỡi, hoặc luyện thành tiên binh, ngay cả Thượng Cổ tứ hung, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, cũng từng bị Thái Thượng Đạo trấn phục, cam nguyện làm Thánh Thú hộ pháp cho bọn hắn, thống lĩnh bốn phương, rất nhiều Hung Thú trong Quy Khư, tục truyền đều là huyết mạch của những Hung Thú mà năm đó bị Thái Thượng Đạo chỉ huy, có thể thấy được Thái Thượng Đạo những thứ khác không nói, nhưng ở ngự thú quả thực thần diệu, tầm quan trọng của cuốn bí pháp này, không cần ta nhiều lời a?
Phương Hành nhẹ gật đầu nói:
- Trong Quy Khư, Hung Thú mọc lên san sát như rừng, lực lượng còn mạnh hơn tất cả thị tộc cộng lại, nếu có thể thống ngự những Yêu thú kia, lực lượng của Hận Thiên Thị sẽ áp đảo Quy Khư, không người có thể địch!
Đại cung phụng cười nói:
- Tiểu hữu nói không sai, cuốn bí pháp này, mấy người chúng ta nghiên cứu mấy tháng, đã kết luận là đồ thật, thông qua nó, chúng ta có thể chế tạo một Pháp bảo gần như sánh ngang Thần Khí, mà Pháp bảo này tác dụng chính là điều khiển Hung Thú, chế tạo kiện Thần Khí này, chúng ta ít nhất cũng có năm thành nắm chắc, chỉ là lại cần một Thượng Cổ Hung Thú làm dẫn...
Nói đến đây, mục đích đã nói rõ, ánh mắt sáng ngời nhìn Phương Hành.
Phương Hành nói:
- Sau khi dùng qua, nó sống hay chết?
Đại cung phụng nói:
- Sẽ trở thành Khí Hồn!
Hình như còn muốn khuyên nhủ Phương Hành, ngừng lại một chút, lại nói:
- Tiểu hữu, ta xem qua Xích Long, hình như thần hồn không được đầy đủ, linh tính gần như tán loạn, sở dĩ thân cận ngươi, chắc là bởi vì ngươi và nó cùng nhau trưởng thành, lây dính khí tức trên người nó, trên thực tế một tia ràng buộc này cực kỳ yếu ớt, chỉ sợ không biết lúc đó, nó phát cuồng lên, sẽ triệt để quên ngươi, cần gì phải sai lầm che chở nó? Ha ha, nếu như ngươi lấy Thanh nha đầu làm vợ, dùng tư chất của ngươi, vị trí tộc trưởng cũng có thể tranh, đến lúc đó ngươi trở thành Tộc trưởng, Thần Khí này không phải là ngươi tới khống chế sao? Giống như Xích Long và ngươi cũng không có tách ra...
Thấy lão nhân này nói nhiều như vậy, có thể thấy được hơi có chút lương tâm, Phương Hành cắt đứt hắn, hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi:
- Đại cung phụng, ngài nói thực cho ta biết, nếu ta không đáp ứng, các ngươi sẽ làm như thế nào?
Đại cung phụng trầm giọng nói:
- Như ngươi muốn mạnh mẽ rời đi, lão phu cũng không giữ được tính mạng của ngươi!
Sắc mặt Phương Hành lạnh lẽo nói:
- Nếu Xích Long náo lên, sợ là tộc nhân của Hận Thiên Thị phải chết trên một nửa!
Đại cung phụng hơi nhắm mắt, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Bọn hắn đã chuẩn bị tất cả!
Phương Hành nhất thời nghẹn lời, trong nội tâm minh bạch, đối với mấy lão gia hỏa động tâm kia mà nói, chết trên một nửa tộc nhân lại được coi là cái gì? Nếu có thể thống ngự Hung Thú, quân lâm Quy Khư, chỉ sợ dù bồi tất cả tộc nhân bọn hắn cũng nguyện ý.
- A, hung cầm kia không có hảo ý, nó lưu lại bí pháp, chỉ sợ không tin được a?
Biết rõ đã không còn hi vọng, nhưng Phương Hành vẫn nói một câu.
Đại cung phụng chỉ thản nhiên nói:
- Chúng ta đã giám định qua, là thật!
- Vậy thì không có biện pháp rồi!
Phương Hành hết hy vọng, thở dài một hơi nói:
- Đại cung phụng, đa tạ ngài nhắc nhở!
Đại cung phụng cười nói:
- Là bởi vì lão phu thật muốn đưa ngươi ngồi lên vị trí Tộc trưởng, bởi vì ta cũng không có đệ tử!
Phương Hành mặc kệ hắn nói là thật hay giả, cười ha ha nói:
- Vậy được rồi, ta tin Đại cung phụng!
Đi tới cửa, hơi ngừng chân:
- Đại cung phụng, tiểu tử có một tâm nguyện, tuy Xích Long điên điên, nhưng lại làm bạn với ta rất lâu, lúc ta đói nó săn thú cho ta, lúc ta gặp nạn nó dốc sức liều mạng tới cứu, trong tâm tiểu tử thực rất cảm kích, thị tộc đã cần, tiểu tử không dám không giao, nhưng dầu gì cũng nên để cho ta vì nó tận một phần lực cuối cùng, bắt mấy con Hung Thú cho nó ăn no bụng được không?
Đại cung phụng nhẹ gật đầu nói:
- Sau núi này, có một cái lồng giam, chính là năm đó Hận Thiên lão tổ truyền thừa, có thể dùng để giam giữ nó, chỉ cần ngươi dẫn nó vào trong lồng, từ nay về sau sự tình liền không cần ngươi quan tâm, chúng ta ở hai tháng trước đã bắt tay vào làm, hết thảy đã chuẩn bị, từ giờ trở đi rút ra hung hồn, cần mỗi cách một canh giờ đóng vào một cây Phá Hung Đinh, 18 cây Phá Hung Đinh, cần không sai biệt lắm hai ngày, trong đoạn thời gian này, đủ ngươi ra ngoài săn thú rồi!
- Một ngày rưỡi?
Đáy mắt Phương Hành có hàn quang xẹt qua, cuối cùng, hắn cứng ngắc cười cười nói:
- Đã đủ rồi!
Ra cửa, đã thấy có mấy lão giả khí tức cường đại, mặt không biểu tình đứng ở trên không đình viện, Tộc trưởng Hận Thiên Thị cũng ở trong đó, hình như nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình, rất hiển nhiên, nếu vừa rồi mình phản kháng, hiện tại nhất định đã bị oanh thành cặn bả, tâm lý của Phương Hành đã sớm nắm chắc, không chút kinh hoảng, ngược lại cười hì hì thi lễ với Tộc trưởng Hận Thiên Thị.
- Tộc trưởng, tiểu chất bái kiến...
Tộc trưởng Hận Thiên Thị nao nao, nhẹ giọng cười nói:
- Dễ nói!
Phương Hành thấy bộ dáng của hắn, giống như trong nội tâm có chút không tình nguyện, thì biết cho dù mình giao Xích Long ra, chỉ sợ sự tình cũng sẽ không như ý, bất quá hắn sẽ không nói toạc, đã hạ quyết định, trong nội tâm ngược lại dễ dàng, nghênh ngang đi tới bên cạnh hồ nước, cưỡi ở trên đầu Xích Long.
- Đại cẩu tử, đi theo ta!
Phương Hành nhảy lên đầu rồng, Xích Long vui thích nhảy lên giữa không trung.
Vừa rồi nó thấy mấy người kia vây quanh Phương Hành, còn cho rằng bọn họ sẽ gây bất lợi cho Phương Hành.
Thấy Xích Long lên không, mấy lão giả kia cũng cảnh giác lên, không dám buông lỏng.
- Lồng sắt ở đâu?
Phương Hành hỏi Đại cung phụng, người sau ở phía trước dẫn đường, bay về phía sau núi.
Trong một thung lũng, đã có một lồng sắt màu đen to lớn, cao chừng trăm trượng, chỉ là cửa lồng, đã cao bằng một ngọn núi, song sắt đen nhánh, mỗi cây tựa như đại thụ, vẽ phù văn cổ quái, khí tức cực kỳ khủng bố, Phương Hành bay đến trước lồng sắt, con mắt có chút lạnh lẽo, hình như nhớ lại sự tình gì đó không thoải mái, nhưng chỉ nháy mắt mà thôi.
- Đại cẩu tử, ngươi vào đi, ở bên trong, ngàn vạn lần đừng nghĩ lao ra, trước kia đều là ngươi bắt Hung Thú cho ta ăn, nay ta bắt hai ba con mập mạp tới cho ngươi ăn no!
Phương Hành từ trên đầu rồng nhảy xuống, đứng ở trong hư không, chỉ vào lồng sắt nói.
Xích Long sẽ không hoài nghi Phương Hành, bay vào trong lồng.
Một lão tu sĩ đứng bên cạnh thấy thế, lập tức phất tay đánh ra một đạo đan quang, lồng sắt to lớn ầm ầm rơi xuống, tiếng vang làm Xích Long hoảng sợ, nhưng quay đầu thấy Phương Hành ở cách đó không xa, lúc này mới an phận, sau đó lồng sắt thu nhỏ lại, qua trong giây lát liền từ độ cao trăm trượng biến thành cao hơn trượng, dài hơn ba mươi trượng, giống như một cái quan tài thật dài, có thể cho Xích Long nằm sấp ở bên trong.
Xích Long cảm giác có chút không thoải mái, thân thể giãn ra, trên lồng sắt nhất thời có lôi quang xuất hiện, đau đến nó khẽ run rẩy, lập tức có chút táo bạo, muốn cực lực phản kháng, một lão tu sĩ đầu trọc hừ lạnh, ngón tay điểm ra, trong hư không có một cây Phá Hung Đinh dài ước chừng hơn trượng bay xuống, xùy... đóng ở trên người Xích Long.
- Ngao...
Xích Long bị đau, thân thể run rẩy kịch liệt, nhưng đầu đuôi không thể chiếu cố, căn bản với không tới Phá Hung Đinh, ngược lại bởi vì giãy dụa kịch liệt, càng xúc động cấm chế trên lồng sắt, lôi quang chói mắt không ngừng đánh xuống.
- Đại cẩu tử, đừng nhúc nhích!
Phương Hành ở bên cạnh hét lớn, Xích Long đau nhức muốn phát điên lập tức bất động, mắt to ủ rũ nhìn Phương Hành.
- Trong khoảng thời gian này, ngươi sẽ có chút thống khổ, nhưng chờ một chút sẽ không đau...
Phương Hành hạ xuống, ngồi xổm ở trên đầu Xích Long, đưa tay vào trong lồng, sờ lên cái mũi của nó.
Xích Long có chút ủ rũ, hình như không rõ tại sao Phương Hành lại để nó đau khổ như vậy, nhưng thấy ánh mắt của Phương Hành, nó có chút sợ hãi cúi đầu, giống như đáp ứng, biểu lộ của Phương Hành càng cổ quái, cắn răng, chuẩn bị đứng dậy ly khai, đột nhiên lưỡi của Xích Long từ trong lồng sắt dò ra, liếm hắn một cái, làm thân thể Phương Hành cứng đờ.
- Đợi ta, rất nhanh sẽ trở về!
Phương Hành không có lau chùi, cũng không quay đầu lại, mà nhìn thoáng qua Đại cung phụng, đối phương nhẹ gật đầu.
Bọn hắn dùng các loại phương pháp mê hoặc Phương Hành chủ động giao Xích Long ra, là bởi vì e ngại Xích Long hung tính đại phát, không thể đóng Phá Hung Đinh, tuy dùng thực lực của bọn hắn, tăng thêm đoạn thời gian này chuẩn bị, liên thủ mượn nhờ đại trận bắt Xích Long sẽ không thành vấn đề, nhưng trong chiến đấu, tình thế vạn biến, Phá Hung Đinh đóng không đúng, thần hồn của Xích Long tản ra, sẽ không có nắm chắc rút hồn.
Hôm nay biểu lộ của Phương Hành làm cho bọn hắn thoả mãn, Xích Long ở dưới hắn răn dạy, cam tâm vào lồng, hôm nay nó nhịn đau nhức, không có giãy dụa kịch liệt, để các tu sĩ càng thêm nắm chắt.
Phương Hành không để ý đến những thứ này, hắn hít một hơi thật sâu, nhảy lên một đóa tường vân, lao ra ngoài Hận Thiên Thị, trong nội tâm vừa lo lắng vừa khẩn trương, mặc dù trên mặt không có biểu lộ, nhưng trong lòng bàn tay lại bị mồ hôi ướt đẫm, phía sau hắn lại truyền tới thanh âm thống khổ của Xích Long, là Xích Long thấy hắn đi xa, lại muốn giãy dụa, cuối cùng gặp phải sét đánh.
Phương Hành không dám chậm trễ nữa, sợ mình chịu đựng không được quay đầu lại, cưỡi mây bay đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất