Chương 456: Hung Khí Như Cuồng
- Ta sẽ ăn ngươi, ta nhất định sẽ ăn ngươi! Chúng ta vốn không thù oán, nhưng từ Hận Thiên Thị bắt đầu, ngươi luôn làm hỏng đại sự của ta, về sau ngươi lại cướp Ma Cô đi... Có thể nói, sở dĩ kế hoạch của chúng ta đi đến một bước này, tất cả đều bởi vì ngươi quấy rối, ta hận nhất đúng là ngươi, sau khi ngươi bị đoạt thần hồn, ta muốn ăn ngươi cho hả giận...
Chu Tước táo bạo, hỏa vân bên người như trong nháy mắt tăng cường gấp bội.
- Dù sao ta đã mấy ngày không tắm rửa, tùy ngươi!
Phương Hành điềm nhiên như không có việc gì nhún vai, nhất thời làm Chu Tước giận điên.
- Giết hắn đi!
Bỗng nhiên Chu Tước hét lớn, ánh mắt lành lạnh nhìn các tu sĩ bị nhốt ở trong phế viên, quát:
- Các ngươi thay ta giết tiểu quỷ này, bầm thây hắn và Chân Long kia vạn đoạn, bầm thây vạn đoạn ở trước mặt ta, sau đó giao tất cả bí bảo cho ta, lại lập thề độc không trả thù ta, cũng không tổn thương Ma Cô, ta sẽ từ bi lưu các ngươi một con đường sống...
- Xoạt!
Các tu sĩ nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, như thấy được ánh rạng đông sống sót.
Lúc này bọn hắn lo lắng nhất, là không minh bạch chết ở trong Hồng Mông Tử Khí, nếu Chu Tước chịu lưu các tu sĩ một mạng, như vậy giao bí bảo ra cũng không phải không thể được, trọng yếu hơn là, Chu Tước chỉ để bọn hắn thề độc... loại thề này, còn không phải lời đầu môi, muốn nói cái gì thì nói, tuân thủ cũng được không tuân thủ cũng không sao, ngươi còn có thể cắn ta một ngụm sao?
Chỉ có điều, bọn hắn lo lắng lại là Xích Long, lúc này nó đang cảnh giác nhìn chằm chằm các tu sĩ, ở trong phương viên chỉ có vài chục trượng, động thủ với một tên điên như vậy, ai cũng không dám nói mình có thể toàn thân trở ra, hoặc là nói, thời điểm đấu pháp vạn nhất hủy phế viên, tử khí xâm lấn, mọi người còn không phải chết rất khó coi?
Thời điểm các tu sĩ suy nghĩ, Phương Hành mở miệng nói:
- Phiền toái như vậy làm gì, ngươi không thể lập khế ước chủ tớ với bọn họ sao?
Chu Tước nghe hắn châm chọc, càng nổi trận lôi đình...
Tiểu hỗn đản này còn cân nhắc thay mình, tựa như hỗ trợ nghĩ kế!
Nếu đơn giản như vậy, hắn còn cần đau đầu? Sự tình không cách nào nói ra miệng là, muốn ký kết khế ước chủ tớ, chỉ có thần hồn nguyên vẹn mới được, mà hắn ở thời điểm chưa sinh ra, hoặc nói còn chưa ấp trứng, đã bị rút một tia thần hồn, trở thành linh cầm hộ pháp của Thái Thượng Đạo, thần hồn không được đầy đủ, thì làm sao cùng người khác ký kết khế ước chủ tớ?
- Ta nói lời giữ lời, các ngươi có làm hay không? Giết tiểu quỷ này, lại lập thề độc, ta cho các ngươi tự do!
Chu Tước dứt khoát không để ý tới Phương Hành, nhìn về phía các tu sĩ quát.
Phương Hành thấy hắn không để ý tới mình, có chút tức giận kêu lên:
- Này, phương pháp ta nói rất tốt, ngươi cân nhắc một chút không được sao!
Chu Tước quát lạnh:
- Ta không có kiên nhẫn, các ngươi nhanh cân nhắc đi!
Phương Hành nhìn các tu sĩ nói:
- Các ngươi nhìn nó không chịu ký kết khế ước, nói nhất định là giả...
Chu Tước quả thực muốn gầm thét...
- Làm đi!
Nhưng lúc này, đột nhiên Lạc Mộc Tang và Ngọc bà bà liếc nhau, thân hình đồng thời lóe lên, phân tả hữu lao về phía Phương Hành, hai người động tâm với ý kiến của Chu Tước, hơn nữa quyết định tiên hạ thủ vi cường, trước bắt lấy Phương Hành, bức bách Xích Long không thể vọng động, sau đó giết Xích Long, lại giết chết Phương Hành, như vậy có thể cam đoan tránh đi cục diện cứng đối cứng xuất hiện...
Nhưng thời điểm bọn hắn chuẩn bị ra tay, đột nhiên trong tám nô bộc Kim Đan đứng ở sau lưng Phương Hành, bỗng nhiên có ba bốn người đồng thời ra tay, lực đạo to lớn trực tiếp đánh bay Phương Hành ra ngoài, sau đó bọn hắn mới tức giận quát:
- Tiểu quỷ, dù hôm nay gặp không may, cũng phải trước giết ngươi, phát tiết bi phẫn mà ngày bình thường chúng ta bị ngươi ức hiếp...
Biến cố này, nhất thời làm các tu sĩ kinh hãi, ngay cả Chu Tước cũng nao nao, khuôn mặt hiện ra vui vẻ, Phương Hành bay ra phế viên, cả người bị bao phủ ở trong Hồng Mông Tử Khí, như trong chốc lát đã không có khí tức, điều này làm cho trong lòng hắn đại định, thoải mái như ăn Nhân Sâm Quả vậy, nhịn không được cười dài.
- Tiểu quỷ, ngươi không ngừng thi triển thủ đoạn, nhưng cuối cùng vẫn chết ở trong tay của ta...
Chu Tước cười lớn, giơ móng vuốt lên, hỏa vân lướt đi, muốn đốt Phương Hành thành tro tàn.
Bị hỏa vân bao phủ, thi thể Phương Hành sẽ hóa thành tro tàn.
Chỉ là thời điểm Chu Tước sắp ra tay, đột nhiên có vầng sáng từ trong túi trữ vật của Phương Hành bay ra, treo ở giữa không trung, Chu Tước nao nao, sau đó đại hỉ, nhận ra đây chính là bảo kính của Hận Thiên lão tổ, dị bảo có thể trợ giúp mình bước vào Thông Thiên cổ lộ, công dụng không rõ, nhưng ý nghĩa lại nặng nhất, cũng là thứ hắn muốn lấy được nhất!
Phát hiện này làm tâm thần hắn run lên, muốn nhiếp gương đồng ở trong tay.
Chỉ có điều hắn đột nhiên nhớ tới sự tình ở trong đầm lầy, nó nghĩ tới thống khổ lúc ấy, trong đầm lầy, tuy nó có ý giả bộ như thất thủ bị bắt, mượn lực lượng của các thị tộc vượt qua Hoàng Tuyền Hải, nhưng lúc ấy thất thủ bị bắt... Trên thực tế là thật sự thất thủ bị bắt...
Hắn vốn định cố ý để Tử Ban Đạo Nhân bắt, một là lão tu sĩ kia thực lực cường hãn, mình bị hắn bắt sẽ lộ ra đương nhiên, thứ hai so sánh với Phương Hành, hắn càng muốn rơi vào trong tay người khác.
Chỉ tiếc, lúc ấy Phương Hành đột nhiên ném bảo kính và Ma Cô, để hắn nhất thời rối loạn, vô ý thức hiện thân.
Sau đó hắn thật sự bị bắt.
Cái này kỳ thật là ma chướng trong lòng hắn, nghĩ tới liền khó chịu!
Cũng bởi vậy, hắn đạt được giáo huấn, vậy mà cố nén chụp vào bảo kính, tiếp tục điểm về phía Phương Hành.
Đối với gia hỏa nhiều lần để mình không minh bạch chịu thiệt kia, hắn đã cẩn thận tới cực điểm, không đốt đối phương thành tro bụi, trong nội tâm thật không dám buông lỏng cảnh giác, ai biết tiểu hỗn đản này lại âm mưu cái gì?
Thật đúng là có âm mưu!
Dùng Nam Minh Chân Viêm của Chu Tước nhất tộc, hoả táng một thi thể thật không coi vào đâu, nếu thi thể không đột nhiên sống lại mà nói... thời điểm bổn mạng chân viêm của Chu Tước sắp đốt tới trên người Phương Hành, Phương Hành thoạt nhìn giống như đã chết, đột nhiên quanh người xuất hiện sương mù nhàn nhạt, sau đó hắn biến mất...
Ngay lúc đó, một tia kiếm khí sắc bén đến cực điểm đâm tới sườn trái của hắn.
Tàn nhẫn, quỷ dị!
- Ngươi vậy mà không chết?
Chu Tước gào thét, phẫn nộ lướt gấp ra sau, đồng thời vận chuyển chân viêm hộ thân.
Nhưng Phương Hành đến quá nhanh, hắn lại không kịp chuẩn bị, một kiếm này vẫn chuẩn xác đâm vào, chân viêm hộ thân của nó vốn có thể nóng chảy tất cả huyền thiết, nhưng hắc kiếm trong tay Phương Hành lại hoàn toàn không sợ chân viêm, sau khi đâm vào thân thể Chu Tước, màu sắc của thân kiếm cũng không có thay đổi biến hoá.
Xoẹt á...
Xích huyết rơi xuống đất, Chu Tước lướt ra sau gần trăm trượng, ánh mắt kinh nghi nhìn Phương Hành.
- Làm sao có thể... Ngươi không sợ Hồng Mông Tử Khí?
Các tu sĩ trong phế viên cũng ngây người, ánh mắt không nháy nhìn Phương Hành.
Bọn hắn khó có thể tưởng tượng, Hồng Mông Tử Khí ngay cả bọn hắn cũng không thể ngăn cản, tiểu quỷ kia làm sao có thể không sợ?
Nhưng Phương Hành xác thực là không sợ, hắn cười hì hì thu hồi hắc kiếm, sau đó ngẩng đầu lên, ở mi tâm có một ấn ký hình dáng hoa sen đang lóe ra ánh sáng chói mắt, chính là hoa sen kia định trụ thần hồn của Phương Hành, dù thân ở trong Hồng Mông Tử Khí mãnh liệt, thần hồn cũng sẽ không bị nhiếp đi, như định hải thần châm.
Lúc này Chu Tước đang ở trạng thái bản thể, không lộ vẻ gì, nhưng từ trong ánh mắt của nó, lại rõ ràng có thể chứng kiến nó khó hiểu đến kinh ngạc, sau kinh ngạc là phẫn nộ, cho đến cuối cùng gầm hét lên:
- Nguyên lai ngươi còn dị bảo bực này phòng thân, tiểu quỷ, ngươi thật khó chơi hơn ta tưởng tượng, chỉ là coi như ngươi có dị bảo thì thế nào? Một Trúc Cơ cảnh, cũng muốn lật bàn ở trong tay ta?
Cho dù phát hiện Phương Hành có thể chống cự Hồng Mông Tử Khí, Chu Tước cũng không lo lắng!
Theo hắn, dù Phương Hành có thể chống cự Hồng Mông Tử Khí thì thế nào?
Lời nói không dễ nghe, nhìn thấy Phương Hành chưa chết, trong nội tâm hắn ngược lại buông lỏng một chút.
Chẳng biết tại sao, hắn thủy chung cảm thấy Phương Hành không dễ chết như vậy, thật là bị đối phương lừa sợ.
Nếu thủ lĩnh của Phụng Thiên Thị hoặc mấy bộ khác có dị năng bực này, hắn không nói hai lời, sẽ quay đầu đào tẩu, nhưng hết lần này tới lần khác là tiểu quỷ kia, thì có gì phải sợ? Chỉ là Trúc Cơ mà thôi, còn có thể lật trời sao?
Tiểu quỷ này khó chơi chính là vì có quá nhiều ý đồ xấu, nếu bàn về tu vi, mình còn không trấn áp được?
Nghĩ như thế, tâm tình hắn buông lỏng chút ít, cười rộ lên:
- Trực tiếp giết ngươi mới là biện pháp tốt nhất...