Lược Thiên Ký

Chương 691: Giả thần giả quỷ

Chương 691: Giả thần giả quỷ

- Giả thần giả quỷ, tiểu gia chém chết ngươi...
Thời điểm Tống Quy Thiện bình tĩnh xuất thủ, một đám tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu đều bị chấn nhiếp không còn lòng phản kháng, Phương Hành hét lớn xuất thủ.
Khi thế hệ trẻ tuổi của Nam Chiêm Bộ Châu tiến lên vây công Tống Quy Thiện, hắn lại cách xa bổ hai kích, sau đó không có tiếp tục tiến lên vây công, mà ở một bên hô to trợ uy, một bên thờ ơ lạnh nhạt, thẳng đến lúc này Tống Quy Thiện áp chế chư vị anh tài của Nam Chiêm Bộ Châu, dọa phá gan các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu, hắn mới vọt lên, vừa lên liền vung đao chém giết...
Dù sao không trảm không được, Tống Quy Thiện là thật muốn chém giết Lệ Anh!
Đây chính là huynh đệ kết nghĩa của mình, làm sao có thể nhìn đối phương bị người khác xé thành mảnh nhỏ?
Một đao kia chém ra, biển máu ngập trời.
Phương Hành sử dụng Huyết Ẩm Cuồng Đao, đặc tính lớn nhất của đao này, chính là ở thời điểm chém người, ngay cả thần hồn cũng bị chém giết, hơn nữa rút ra lực lượng, trữ ở trong thân đao, thời điểm ngăn địch phá vỡ khí huyết, thì có thể phát huy ra lực lượng cực kỳ đáng sợ, nói đơn giản, là giết càng nhiều người, đao này càng mạnh, chém giết đối thủ lợi hại càng nhiều, đao này cũng càng mạnh.
Mà Phương Hành từ trận thứ nhất một đường xông tới bây giờ, đã chém giết bao nhiêu nhân vật lợi hại của Bắc Vực Thần Châu?
Chính hắn cũng đếm không hết...
Lúc này trong Huyết Ẩm Cuồng Đao ẩn chứa huyết khí dữ dằn, cũng đã đạt đến một trình độ kinh khủng.
Lúc này Phương Hành vung một đao, hết thảy huyết khí trong đao tràn ra.
Huyết khí che khuất bầu trời, thiên địa chỉ còn quỷ ảnh lay động.
Một đao kia, ở dưới Phương Hành thúc đẩy tất cả huyết khí, đã có lực lượng chém giết Nguyên Anh.
Càng kinh người là, một đao kia không có chém về phía Tống Quy Thiện, mà chém về phía đài sen.
Cái đài sen kia màu tử kim, tản ra Nghiệp Hỏa màu đỏ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Huyết hải đầy trời, không ngừng chuyển hóa thành đao khí kinh khủng, tứ ngược ở trên không trung, không gian vỡ vụn từng khúc, bao phủ Tống Quy Thiện.
Lúc này Tống Quy Thiện ngồi xếp bằng ở trên đài sen, tựa như một Phật Đà chân chính cũng biến sắc, không ngồi yên được nữa, trong khoảng điện quang hỏa thạch phi thân lên, phất tay ném Lệ Anh xuống, đồng thời đưa tay thu đài sen vào, thân hình trong chớp mắt lùi lại trăm trượng, tốc độ không chậm, nhưng Phương Hành vung ra đao ý lại giống như giòi trong xương đuổi theo.
- Vô lượng chân phật!
Tống Quy Thiện đứng trước đao ý ngập trời, quát như sấm mùa xuân, đồng thời hai tay nhấc lên, ở giữa không trung hợp thành chữ thập, miệng tụng chân kinh, hơn nữa trong tay áo lại có một hồng ảnh bay lượn, hóa thành một áo cà sa, tán phát ra quang mang tử kim, càng trướng càng to, tựa như một vách tường, huyết hải đầy trời bị ngăn ở bên ngoài, huyết hải cao một trượng, áo cà sa sẽ dài một trượng.
Lúc này thế hệ trẻ tuổi của Nam Chiêm Bộ Châu sớm đã trốn đến biên giới đại trận, sắc mặt kinh hoàng nhìn một màn này.
Một bên là phật quang thần thánh, một bên là huyết hải ngập trời.
Tràng cảnh kia, tựa như Phật Đà hàng ma trong truyền thuyết!
Xuy xuy...
Một màn kia cũng không có kéo dài quá lâu, một đao kia của Phương Hành đao ý tăng vọt, thình lình chém áo cà sa của Tống Quy Thiện thành mảnh vỡ, sau đó đao ý hùng hồn cuốn về phía Tống Quy Thiện, bao phủ lấy hắn, sau một hồi lâu, huyết ý dần dần giảm xuống, thân ảnh của Tống Quy Thiện rốt cục hiển hoá ra ngoài, chỉ thấy nhục thân của hắn đại phóng kim quang, thân thể giống như kim thạch, pháp bào trên người đã rách tung toé, tổn hại nhiều chỗ, nhưng khuôn mặt vẫn rất tường hòa.
Thậm chí từ bi!
Ở trên người hắn, không có chút vết thương.
Một đao kinh thiên kia, thình lình không có chém thương hắn.
Một đám tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu, vào lúc này tâm đều lạnh hơn nửa...
Xem như một đao khủng bố như vậy, cũng chỉ bức hắn rời khỏi đài sen sao?
Thuần Dương Đạo Tử kia, cuối cùng mạnh bao nhiêu!
Đối mặt một đối thủ như vậy, còn lập đạo gì chứ?
Hắn còn một ngày, tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu không có hi vọng quật khởi...
Bất quá thời điểm tâm tư của bọn hắn đều chấn kinh khó tả, Phương Hành cười lạnh nói:
- Tống Tri Liễu, thật bản lãnh!
Tống Quy Thiện mặt không biểu tình, hai tay hợp thành chữ thập, trầm lắng mở miệng:
- Binh khí tốt!
Nghe ý tứ lời này, hiển nhiên là tán thưởng Huyết Ẩm Cuồng Đao tốt, lại không coi trọng bản sự của Phương Hành.
Phương Hành thì cười ha ha nói:
- Bớt ra vẻ đi, ngươi thật cho rằng tiểu gia nhìn không ra, một thân bản sự của ngươi, hơn phân nửa là ở trên đài sen kia? Xin hỏi bảo bối kia từ chỗ nào được đến? Phật môn di chỉ? Hay là chiến lợi phẩm năm đó sau khi diệt Phật? Hắc hắc, ngồi xếp bằng ở trên đài sen, khống chế Hồng Liên Nghiệp Hỏa cho mình dùng, đài sen bất động, pháp lực không dứt, hơn nữa tâm niệm thông suốt, tốc độ thi pháp chí ít có thể nhanh gấp ba, không dựa vào bảo vật này, ngươi có bản lãnh gì đánh bại đệ tử Nam Chiêm Bộ Châu ta?
Đài sen?
Phương Hành nói khiến cho tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu nao nao, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tống Quy Thiện.
Lúc này pháp bào của Tống Quy Thiện vỡ vụn, đang phục hồi như cũ, ngọc lập hư không, mặc dù vẫn tiên phong đạo cốt, nhưng lại bị Phương Hành chém rời đài sen, đã không còn thần thánh như lúc trước.
Hơn nữa Phương Hành vạch ra vấn đề, cũng làm cho bọn hắn dâng lên hi vọng.
Chẳng lẽ Tống Quy Thiện kia mượn pháp lực của đài sen, mới có được thực lực kinh khủng như vậy, mà không phải tu vi thông thần chân chính, ngồi xếp bằng bất động, liền có thể thong dong đánh bại tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu?
Trong này khác biệt rất lớn!
- Người khác đều nói ngươi là vô địch dưới Nguyên Anh, tiểu gia nhìn ngươi chỉ là một đại lừa gạt!
Phương Hành rèn sắt khi còn nóng, cao giọng quát chói tai:
- Cái gì lòng mang từ bi, không đành lòng tạo nhiều sát nghiệt, cái gì đưa đệ tử Thuần Dương Đạo ra trận, tất cả đều là nói nhảm, ngươi căn bản là bởi vì đài sen kia là chí bảo Phật môn, cắm rễ hư không, đài sen bất động, liền có thể dẫn tới thiên địa pháp lực, nhưng nếu trận thứ mười mở ra, linh lực hội tụ, hư không hỗn loạn, sẽ dẫn phát lực lượng của đài sen và lực lượng đại trận xung đột, đối với ngươi mà nói, tình huống có thể giả thần giả quỷ nhất là trong trận chỉ còn một người, may mà tiểu gia không tin ngươi...
Những lời này, lập tức dẫn phát kinh ngạc.
Ánh mắt thế hệ trẻ tuổi của Nam Chiêm Bộ Châu nhìn về phía Tống Quy Thiện đã không còn kính sợ như vừa rồi, mà là phẫn nộ và hận ý.
Từng bước tâm cơ, vòng vòng tính toán, Thuần Dương Đạo Tử không tránh khỏi quá âm độc đi, con mẹ nó chứ từ bi.
Nếu không phải Phương Hành khám phá hư thực, chỉ sợ thế hệ trẻ tuổi của Nam Chiêm Bộ Châu ở sau trận chiến này, đều sẽ bị chém nát đạo tâm.
Mới bắt đầu vào trận, nếu Phương Hành tin hắn, cho thế hệ trẻ tuổi của Nam Chiêm Bộ Châu rời trận, như vậy sẽ thua thiệt lớn, hơn nữa ăn lỗ vốn còn nói không nên lời, sau đó nói như vậy, ai còn sẽ tin?
- Không hổ là thế hệ trẻ tuổi đệ nhất nhân của Bắc Vực, phần tâm cơ này, thật đáng sợ...
Thế hệ trẻ tuổi của Nam Chiêm Bộ Châu tụ đến cùng một chỗ, sắc mặt khó coi nhìn Tống Quy Thiện, có người cười lạnh mỉa mai.
- Chúng ta cùng một chỗ, xuất thủ chém đệ nhất nhân dưới Nguyên Anh của Bắc Vực đi!
Càng có người đằng đằng sát khí hét lớn, đã kìm nén không được muốn xuất thủ.
So với vừa rồi tâm tư tuyệt vọng, lúc này tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu đều dâng lên chiến ý.
Phương Hành ngừng nói, cúi đầu xuống, không để cho người nhìn thấy hắn đang cười hắc hắc.
Mà lúc này sắc mặt của Tống Quy Thiện vẫn bình tĩnh, trước đó bị Phương Hành lớn tiếng quát mắng vạch trần, hắn cũng chỉ tay áo đón gió lắc nhẹ, thân như đại sơn bất động, không có nửa câu cãi lại, sau một hồi lâu, thời điểm tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu sát khí tăng tới đỉnh điểm, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
- Mặc dù ta và Phật môn có cơ duyên, nhưng dù sao cũng là đệ tử đạo môn, ngươi nói ta ngồi xếp bằng trên đài sen, mượn nghiệp lực của Phật môn, lại không nhớ rõ mấy trận chiến thành danh của ta, đều bằng đan thành thất pháp, lại tu thành rất nhiều đại thuật?
Đan thành thất pháp!
Ngắn ngủi bốn chữ, lại để các tu sĩ tâm thần trầm xuống.
Thất pháp ah!
Điều này đại biểu Tống Quy Thiện có khả năng thông hiểu bảy đại thần thông!
Vừa nghĩ tới át chủ bài của đối phương nhiều như vậy, khí thế của các tu sĩ lại chùn xuống.
Bất quá Phương Hành lại cười to:
- Thất pháp con mẹ ngươi, tiểu gia ta đan thành bát pháp đây, từ trận thứ tám liền có thể nhìn ra, đan thành mấy pháp căn bản không phải tiêu chuẩn cân nhắc thực lực duy nhất, nhiều nhất chỉ có thể đại biểu tiềm lực từng người, nếu ngươi thật có bản lĩnh lớn như vậy, thì dùng đài sen lừa dối làm gì? Trực tiếp xuất thủ trấn áp chúng ta chẳng phải tốt?
Dứt lời quay đầu hét lớn:
- Hắn lại muốn đùa nghịch tâm cơ, các huynh đệ, cùng nhau đi lên đánh hắn!
Trong tiếng hét vang đã có người xuất thủ.
- Nam Chiêm Bộ Châu Vương Quỳnh, hôm nay đến lĩnh giáo bản lĩnh chân chính của Bắc Vực đệ nhất nhân!
Vương Quỳnh đã tức giận đỏ mắt, Phong Hỏa Song Luân trùng trùng điệp điệp, nghiền ép về phía Tống Quy Thiện.
Các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu khác cũng thi pháp thì thi pháp, tế pháp bảo thì tế pháp bảo, tạo thành mưa to gió lớn, nhao nhao đánh về phía Tống Quy Thiện, lần này xuất thủ, so với lúc mới bắt đầu, khí thế còn cường thịnh hơn ba phần, có thể nói đằng đằng sát khí.
- Oa...
Kim Ô kêu một tiếng, cũng từ bên cạnh vọt tới, muốn đi lên tham gia náo nhiệt.
Phương Hành lại kéo lấy nó, thấp giọng nói:
- Chớ nóng vội, tiểu tử kia lợi hại lắm, đừng có để hắn xé ngươi!
Kim Ô có chút ngẩn ngơ, kinh ngạc nói:
- Ngươi không phải nói hắn chỉ lường gạt?
Phương Hành liếc mắt nói:
- Ta là lừa bọn họ...
Kim Ô nghẹn họng, có chút im lặng, Phương Hành thì gian giảo nhìn bốn phía nói:
- Ít nói nhãm đi, đám người kia cũng không phải phế vật, nếu đánh ra khí phách, vẫn có thể cuốn lấy hắn một đoạn thời gian, ngươi nhanh đi chung quanh bố trí đại trận, tên vương bát đản này triệt hồi đại trận, không quan hệ, chúng ta lại dùng trấn áp hắn...
Kim Ô nghe mà ánh mắt cổ quái, thật lâu mới nhìn Phương Hành nói:
- Ngươi thực quá vô sỉ...
Bất quá lại hấp tấp đi bày trận, cười to nói:
- Thế nhưng Kim gia ta thích!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất