Lược Thiên Ký

Chương 693: Thiên tài như cỏ dại

Chương 693: Thiên tài như cỏ dại

Thời điểm trong trận thứ mười ác chiến, một chiếc hoàng kim xa do tám dị thú kéo, từ từ đi tới chân núi.
Lúc này đang có rất nhiều người chạy đến Phong Thiện Sơn, dù sao tin tức truyền ra, không biết có bao nhiêu người đều muốn quan sát đại sự này, bất luận là Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo cũng tốt, Bắc Tam Đạo ngăn cản Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo cũng được, đều liên hệ tới vận mệnh của vô số tu sĩ, có người sớm chạy tới, nhưng cũng có người không ngừng đuổi tới, hoặc khống chế thần quang, hoặc lặng yên bay tới, hoặc thanh thế to lớn, xe này nhìn rất bình thường, nhưng trên xe có một cây đại kỳ khói đen cuồn cuộn, tản ra khí tức quỷ dị khó nói lên lời, làm cho người ghé mắt.
Xe tìm một địa phương yên lặng ngừng lại, bước xuống một nam tử người mặc áo choàng vàng nhạt, thân hình có chút uy vũ, tu vi Kim Đan viên mãn cũng để cho người ta chấn kinh, người này sửa lại quần áo một chút, nhìn về phía Đạo Chủ của Thuần Dương Đạo và Âm Linh Đạo đang ngồi xếp bằng, trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười, cất bước đi tới.
Thuần Dương Đạo Chủ sinh lòng cảm ứng, quay đầu nhìn về phía hắn.
- Hoàng Phủ Tử Trúc phụng lệnh gia tổ, thỉnh an hai vị tiền bối...
Nam tử đi tới trước người Thuần Dương Đạo Chủ, hành đại lễ vãn bối, sau đó hai tay dâng lên một phong thư.
Trên mặt Thuần Dương Đạo Chủ không có bao nhiêu vẻ kinh dị, nhận lấy thư quét qua, liền ngẩng đầu đánh giá hắn.
Thần sắc nam tử kính cẩn, lại thi lễ.
Thuần Dương Đạo Chủ mặt không biểu tình, thật lâu mới nhàn nhạt mở miệng:
- Ngươi đến Thần Châu bao lâu?
Nam tử thấp giọng nói:
- Không dám lừa gạt tiền bối, hai tháng trước vãn bối đã tới Thần Châu!
Thuần Dương Đạo Chủ thản nhiên nói:
- Vậy vì sao hiện tại mới tới tìm ta?
Nam tử áy náy cười một tiếng, kính cẩn nói:
- Có chỗ thất lễ, mong tiền bối rộng lòng tha thứ!
Thuần Dương Đạo Chủ trầm mặc thật lâu, quay đầu liếc nhìn Âm Linh Đạo, sau đó khẽ thở dài một tiếng, nhàn nhạt mở miệng:
- Quy Thiện đọc qua vô số kinh thư, đạo tâm thanh thản, bây giờ thọ nguyên bất quá một trăm hai mươi sáu tuổi, Kim Đan tầng tám, nhưng lý giải đạo kinh nghĩa, lĩnh hội thuật pháp đã sớm siêu việt Nguyên Anh bình thường!
Nói đến đây, trong ánh mắt hắn có chút xem thường, lãnh đạm nhìn về phía nam tử kia:
- Ngay cả lão phu, bây giờ lĩnh hội đạo pháp nào đó, cũng sẽ gọi Quy Thiện đến trợ giúp suy diễn, mỗi khi có kiến giải, đều làm lão phu kinh hỉ, tiểu ma đầu kia một đường liên tiếp xông qua chín trận, thực lực quả thực bất phàm, dù ở Bắc Vực, cũng có thể sánh vai Thần Tử, nhưng nói đến đấu pháp với Quy Thiện, ha ha, ngươi thật cho rằng hắn có thể qua cửa thứ mười?
- Ha ha, Đạo Chủ không cần nhiều lời, trong lòng vãn bối cũng sáng tỏ, coi như tiểu ma đầu kia bản lĩnh lại lớn, cũng không thể nào xông qua cửa thứ mười được, cho nên vãn bối không có trông cậy vào có thể thông qua hắn xông trận để lập đạo, trên thực tế, trước khi đi Thần Châu, ngũ tổ của Hoàng Phủ gia đã dặn kỹ, sau khi đi vào Thần Châu, không thể mang tâm lý may mắn, sự tình lập đạo, tất cả nghe tiền bối, còn từng nói, có giao tình giữa hai nhà, tiền bối sẽ không để vãn bối thất vọng!
Thần sắc của nam tử kính cẩn, chắp tay mỉm cười nói.
- Cũng được, xem ra ngươi đã tâm lý nắm chắc, lời thừa thãi lão phu liền không nói!
Thuần Dương Đạo Chủ trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên lạnh giọng mở miệng:
- Hoàng Phủ gia các ngươi một lòng muốn trở thành Nam Chiêm Bộ Châu chi chủ, mưu tính khắp nơi, lần này lập đạo, rõ ràng đã sớm phái ngươi đến Thần Châu, nhưng lại không vội tới gặp ta, chắc là muốn chờ thế lực còn lại đều thúc thủ vô sách lại đến cùng chúng ta trao đổi sự tình lập đạo đi? Kể từ đó, toàn bộ đạo thống của Nam Chiêm Bộ Châu đều phải nhận ân tình của Hoàng Phủ các ngươi, coi Hoàng Phủ gia các ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đến lúc đó Hoàng Phủ gia các ngươi không phải Hoàng đế của Nam Chiêm Bộ Châu, cũng đã kém không xa!
Hoàng Phủ Tử Trúc cũng không trả lời, hỉ khẽ cười khẽ, như chấp nhận ý của Thuần Dương Đạo Chủ.
Thuần Dương Đạo Chủ cũng không đợi hắn trả lời, lạnh hừ một tiếng nói:
- Nếu không có tiểu ma đầu này đi ra làm rối, lão phu nể tình năm đó, cùng điều kiện trên thư, ta có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng bây giờ, tiểu ma đầu này liên tiếp xông qua cửu trận, phạm phải sát nghiệt, ngay cả Phù Khí Đạo Tử cũng mất mạng ở trong tay hắn, thế cục bực này, ngươi còn hy vọng xa vời lão phu sẽ phối hợp Hoàng Phủ gia các ngươi sao? Còn muốn lập đạo, trước hỏi qua các tu sĩ Bắc Vực ta đi!
Thanh âm cực kỳ lãnh khốc, hàm ẩn tức giận, nhưng Hoàng Phủ Tử Trúc lại hoàn toàn không sợ hãi, trầm thấp cười nói:
- Đạo Chủ lời ấy sai rồi! Kỳ thật không cần vãn bối lắm lời, chắc hẳn ngài cũng biết sự tình Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo là chuyện phải làm, xông mười trận, thắp một nén hương, là quy củ lập đạo của Bắc Vực, nhưng ở trên quy củ này, vẫn còn có một Cửu Thiên Minh, đó mới là quy củ lớn nhất của thiên hạ này, Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo, ở trước khi mọi người đều biết, có lẽ còn không tính là việc lớn gì, nhưng bây giờ con chó kia xông qua cửu trận, bất luận trận thứ mười này thắng hay thua, cũng đã chú định danh dương thiên hạ, sự tình Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo nhất định sẽ dẫn phát tứ phương chú ý, muốn ngăn cản Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo, đã không có dễ dàng như vậy, vạn nhất dẫn tới một vị Thánh Nhân nào đó bất mãn, tự mình hỏi đến, càng là một chuyện phiền toái!
Âm Linh Đạo Đạo Chủ lạnh lùng mở miệng:
- Ngươi là muốn nói, sự tình Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo, đã không phải do chúng ta làm chủ?
Nam tử kia khom người, sợ hãi nói:
- Vãn bối không dám...
Nói không dám, nhưng phía sau lại trầm mặc không nói, hiển nhiên là có ý đó.
Thuần Dương Đạo Đạo Chủ và Âm Linh Đạo Đạo Chủ không mở miệng nữa, trên thực tế trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, người này nói không sai, hai người bọn họ, ngay từ đầu thả ra tin tức không muốn Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo, không phải là lo lắng phương diện này sao? Nhưng về sau tiến triển, lại làm cho bọn họ không ngăn được, hiện tại tin tức đã truyền ra, hơn nữa tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu xông trận, dù trận cuối cùng bại, nhưng thành tích chín trận đầu, nhất định sẽ để cho hắn danh dương thiên hạ, đến lúc đó tin tức truyền ra, nhất định càng làm cho người ta chú ý.
Hoàng Phủ Tử Trúc yên lặng một hồi, thấy Thuần Dương Đạo Chủ và Âm Linh Đạo Chủ không mở miệng, trong lòng đã nắm chắt, thấp giọng cười nói:
- Còn nữa, mặc dù tiểu ma đầu kia tàn sát quá nhiều, sát tính như ma, nhưng một đường xông trận, dù sao vẫn tuân theo quy củ của Phong Thiện Sơn, nếu hai vị tiền bối muốn giết hắn, tự nhiên là dễ như trở bàn tay, nhưng xuất thủ như vậy, đối với hai vị tiền bối, thậm chí đối với Phù Khí Đạo Đạo Chủ mà nói, sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực như thế nào? Ha ha, một khi chuyện xông trận truyền ra, con chó nhỏ này có khả năng được Thánh Nhân chú ý, lại thêm Long Quân ưu ái, nếu như có ý tương trợ, muốn chém giết kẻ này, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy!
- Còn nữa, kẻ này có phù lệnh của Viên gia, chắc hẳn hai vị tiền bối cũng có nghe thấy, phù lệnh Viên gia này, ai cũng không biết thực hư, bất quá có một điểm có thể xác định, vô luận hắn có phải đệ tử Viên gia hay không, trên người có Viên gia phù lệnh, Viên gia sẽ không ngồi yên không lý đến, không chừng hiện tại người Viên gia đã nhận được tin tức, từ Trung Vực đuổi tới đây, mặc dù tin tức này được Long Quân và Linh Xảo Tông âm thầm thôi động, ít người chú ý, lại là một vấn đề không thể coi thường, nhất là... con chó nhỏ này bản lĩnh khó lường như thế, nếu đổi lại là Hoàng Phủ gia ta, dù hắn không phải tử đệ gia tộc, cũng sẽ thuận nước dong thuyền tiếp hắn vào tộc!
Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt của hai vị Đạo Chủ lại dần dần khó coi.
Nam tử này nói, hai vị Đạo Chủ đương nhiên rõ ràng, nhưng một mực đang giả bộ hồ đồ mà thôi.
Đã nói phá, cái hồ đồ này cũng không giả bộ được nữa, nếu không phải sự tình như đay rối, bọn họ sẽ không đau đầu như thế.
- Bớt nhiều lời đi, ngươi đã lựa chọn hiện thân lúc này, tất có đối sách, nói ra dự định của Hoàng Phủ gia các ngươi đi!
Thuần Dương Đạo Chủ nhàn nhạt mở miệng, đáy mắt lại có lãnh ý.
Hoàng Phủ Tử Trúc nhẹ giọng cười nói:
- Kỳ thật sự tình vô cùng đơn giản, sự tình Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo đã không thể tránh né, vậy sao không để Hoàng Phủ gia chúng ta lo việc này? Khế ước vừa thành, đại biểu chính thống của Nam Chiêm Bộ Châu chính là Hoàng Phủ gia ta, Ngũ lão của Đại Tuyết Sơn bất quá là trò cười mưu toan đoạt khí vận của Nam Chiêm Bộ Châu, mà con chó xông trận kia, cũng bất quá là tiểu ma đầu tạo ra sát nghiệt mà thôi, dưới danh phận đại nghĩa, bát phương chú ý, ai cũng không động được hắn, không có danh phận đại nghĩa... Ha ha, tôm tép nhãi nhép, người nào giết không được? Dù là Viên gia, ở dưới tình huống hắn không có danh phận, lại tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy, sợ là cũng không thể xuất thủ bảo vệ hắn?
Thuần Dương Đạo Chủ và Âm Linh Đạo Chủ liếc nhau một cái, thật lâu không nói.
- Ngươi chuẩn bị kỹ càng?
Nửa ngày sau, Âm Linh Đạo Đạo Chủ lạnh lùng đặt câu hỏi.
Hoàng Phủ Tử Trúc gật đầu, thản nhiên nói:
- Pháp chỉ của Hoàng Phủ gia vừa ra, tiểu ma đầu sẽ bị cả Nam Chiêm Bộ Châu bài xích!
- Vậy nếu như ta không chỉ muốn tiểu ma đầu kia chết, ta muốn tất cả người lên núi đều chết thì sao?
Một thanh âm đạm mạc vang lên ở sau lưng Hoàng Phủ Tử Trúc, mang theo mùi máu tanh nồng đậm, chính là Phù Khí Đạo Đạo Chủ.
Hoàng Phủ Tử Trúc cũng không kinh hoảng, quay người thi lễ, cười nói:
- Hoàng Phủ gia ta lập đạo Thần Châu, lúc này người lên núi đều là ma đầu không danh không phận, nếu như Đạo Chủ không thích, xuất thủ trấn áp bọn hắn, ai có thể nói cái gì?
Ánh mắt của Phù Khí Đạo Đạo Chủ âm lãnh rơi ở trên mặt hắn:
- Đệ tử kiệt xuất của Nam Chiêm Bộ Châu bị một mẻ hốt gọn, ngươi không đau lòng?
Hoàng Phủ Tử Trúc nở nụ cười nói:
- Thiên tài nha, tựa như cỏ dại, cắt một lớp, chắc chắn sẽ có một lớp khác mọc ra!
Ba vị Đạo Chủ liếc nhau, trên mặt đều cười lạnh.
Mà Long Quân ở cách đó không xa thờ ơ lạnh nhạt, thì ung dung thở dài, dùng tay nâng trán, tựa hồ có chút đau đầu.
Nhưng ngay cả bọn họ cũng không có lưu ý đến là, lúc này cách Phong Thiện Sơn ba trăm dặm, đang có một nữ tử cưỡi quái ngư chậm rãi bơi về phía Phong Thiện Sơn, thân cá thon gầy, khóe môi có râu, cá vốn sống ở trong nước, nhưng con cá này lại bơi ở trên không trung, linh hoạt tự do, tốc độ nhanh, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác an tĩnh quỷ dị, hơn nữa trên lưng cá, nữ tử ngồi xếp bằng kia mặc cổ bào, búi tóc, hồn nhiên ngây thơ, bộ dáng nhẹ nhàng mà thanh nhã.
Phương tây lại có một tiểu hòa thượng mặc tăng bào màu trắng, một đường gõ mõ tụng kinh đi đến.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất