Chương 695: Đại trận thành, ép Quy Thiện
- Lúc đầu nghĩ đến tiện tay tha ngươi một mạng, nhưng ngươi đã tìm chết, vậy thì đừng trách ta!
Cử động của Kim Ô khiến cho Tống Quy Thiện cảm nhận được một loại cảm giác bị trêu đùa, lại thêm tình thế nguy cấp, tặc ô kia bề ngoài xấu xí, nhưng quá trình bày trận triển lộ ra tạo nghệ tinh thâm, khiến cho hắn sinh ra cảm giác uy hiếp, hắn đọc qua vô số đạo điển, cũng có lĩnh ngộ về trận pháp, trong lúc nhất thời bị tốc độ bày trận của Kim Ô dọa sợ... gia hỏa kia vậy mà có thể ở trong thời gian ngắn như vậy bố trí xuống đại trận ngăn cách linh lực thiên địa, bản lĩnh này thật làm cho người nghĩ không ra!
Cũng chính là nguyên nhân này, hắn nhẹ nhàng chỉ hướng Kim Ô, nhàn nhạt mở miệng:
- Ta sẽ chém ngươi!
Nhưng một câu cực kỳ bình thản, lại giống như định ra vận mệnh của Kim Ô, đoạn đi tất cả sinh cơ của nó.
Kim Ô tựa hồ cũng cảm nhận được, trong lòng run lên, bất quá thua người không thua miệng, quay đầu lại mắng:
- Ta không biết chạy sao?
Tống Quy Thiện cười lạnh, không cần phải nhiều lời nữa, quanh người linh lực ba động.
Mà Phương Hành hóa thân Ma Tướng ba đầu sáu tay thì ánh mắt lãnh khốc, cười hắc hắc nói:
- Tiểu gia ở đây, ngươi không qua được!
- A...
Tống Quy Thiện cười lạnh, đột nhiên kết ấn.
Ầm ầm!
Không trung có thanh lôi thành hình, biến ảo thành một bàn tay che trời, chụp thẳng về phía Phương Hành, cùng lúc đó, Tống Quy Thiện bứt ra lui lại, phóng về phía những trận kỳ mà Kim Ô bố trí, chỉ cần hủy những trận kỳ kia, đại trận sẽ tự hủy, xem ra đến lúc này Tống Quy Thiện còn rất thanh tỉnh, không có liều mạng muốn vọt qua Phương Hành cản đường chém giết Kim Ô, mà lựa lựa chọn phương pháp khác giải quyết.
Chỉ bất quá thời điểm thân hình hắn vừa động, ánh mắt Phương Hành lại lạnh lẽo, thúc giục lôi pháp, đạo đạo lôi điện hiển hóa ở quanh người, lại không phải lấy từ ngoại giới, mà thúc giục Tạo Hóa lôi chủng ở trong thức giới, sau khi kích hoạt, cũng không có ý dẫn xuất thần lôi đả thương địch thủ, mà là bao phủ lấy mình, đồng thời thân hình khẽ động, vọt thẳng về phía trước, đồng thời vung vẩy đao kiếm, giống như máy xay gió xoay tròn, ngạnh sanh chém tới Tống Quy Thiện, tựa như giòi trong xương...
Hắn đã thúc giục bí thuật của Đại Bằng tộc, hai Kim Sí hiển hóa, tốc độ không thua Tống Quy Thiện chút nào, hắn đuổi theo, ngay cả Tống Quy Thiện cũng không thể không nhíu mày, quay người xòe năm ngón tay, giữa lòng bàn tay huyễn hóa ra vô số phi kiếm, tựa như mưa kiếm gào thét bắn về phía Phương Hành, nhưng đều bị Phương Hành vung đao kiếm nghiền nát, hóa thành linh lực màu vàng tan đi.
- Ngươi thật cho rằng ngươi có thể ngăn được ta?
Tống Quy Thiện đã có chút nôn nóng, ánh mắt loé lên sát khí.
Năm ngón tay bỗng nhiên nắm lại, trên quyền tản ra kim quang đáng sợ, ầm ầm đánh tới Phương Hành.
- Thật cho rằng tiểu gia nhìn không thấu bản lĩnh của ngươi?
Phương Hành không sợ chút nào, thẳng tới nghênh đón, đao kiếm và kim sắc va chạm, nhất thời kích phát ra khí lưu đáng sợ, không khí rung ra từng vòng giống như gợn nước, hơn nữa một quyền này qua đi, Phương Hành và Tống Quy Thiện thình lình đều lông tóc không thương, đồng thời lui về phía sau mười trượng, Tống Quy Thiện muốn dựa thế bay đi phá hủy trận môn, nhưng Phương Hành lập tức đuổi theo.
- Bằng lực lượng nhục thân, ngươi có bản lĩnh gì bức lui ta?
Trong tiếng rống to, Phương Hành đuổi kịp, Tống Quy Thiện không thể không quay người tái chiến.
Trải qua một phen đại chiến, Phương Hành bằng vào trực giác bén nhạy, sớm đã mò rõ ràng bản lĩnh của Tống Quy Thiện, căn cơ của người này có thể xưng kém mình không xa, đơn giản mà nói, nếu như dùng man lực tranh chấp, hai người tương đương, lúc ấy ở trong trận thứ năm, Tống Quy Thiện và Phương Hành xa xa xuất thủ, lực lượng bất phân cao thấp liền có thể nhìn ra được, nhưng người này thuật pháp tinh kỳ hơn xa mình, ở dưới các loại pháp môn áp chế, thình lình để cho mình không phát huy ra phương diện am hiểu nhất, có thể nói là chiến cực kỳ biệt khuất.
Bị áp chế lâu, lửa giận trong lòng của hắn đã sớm bừng bừng xông lên.
Lại đúng lúc gặp cơ hội này, thì lập tức hạ quyết tâm, phải cùng Tống Quy Thiện tranh đấu một trận, chiến cuộc thiên biến vạn hóa, nhưng Phương Hành từ sinh ra tới bây giờ, gió tanh mưa máu đã trải qua không biết bao nhiêu, trực giác có thể nói cực kỳ nhạy cảm, tóm được cơ hội trong nháy mắt ấy, ẩn ẩn cảm giác được, theo Kim Ô sắp bố thành đại trận, thế cục đã nghịch chuyển, trước đó bọn họ vây công Tống Quy Thiện, Tống Quy Thiện thi triển ra các loại pháp môn tinh diệu, phòng thủ kín kẽ, ngẫu nhiên phản kích cũng là bắt lấy cơ hội bắn tên có đích, nên lộ ra thong dong bình tĩnh, nhưng bây giờ hắn nóng lòng hủy đi đại trận, Phương Hành thì trở thành người thủ trận, hoặc liều mạng phòng thủ, hoặc quấn quít chặt lấy, làm cho Tống Quy Thiện có chút sứt đầu mẻ trán, dùng tu vi của hắn, còn không đạt tới trình độ có thể trấn áp Phương Hành.
Dưới loại tình thế này, hắn chỉ có thể cùng Phương Hành đàng hoàng đấu pháp.
Nhưng trong thời gian này, Kim Ô đã sớm bố trí xong đại trận.
Dù sao coi như thuật pháp của Phương Hành không tinh xảo bằng hắn, nhưng nhục thân cường hoành, nền móng kiên cố, có bí thuật của Đại Bằng nhất tộc tăng lên tốc độ, lại có sơn ý của Phong Thiện Sơn gia trì, tiến có thể đuổi đánh tới cùng, lui có thể ổn thủ bất động, điển hình của loại vừa có thể đánh vừa có thể thủ.
Hơn nữa lúc này hắn vì ổn thỏa, đã không cùng Tống Quy Thiện liều thuật pháp, đủ loại pháp thuật chỉ dùng để thủ hộ bản thân, chân chính tấn công địch lại là Sát Sinh đại thuật, nhìn như hắn vứt bỏ ưu thế lớn nhất của mình, nhưng trên thực tế đơn thuần dùng nhục thân ngăn địch, hắn phát huy ra lực lượng lại càng mãnh liệt, không còn dễ dàng bị Tống Quy Thiện áp chế nữa.
Ầm ầm!
Trận chiến này đánh cực kỳ ác liệt, uy thế còn mạnh hơn vừa rồi các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu vây công Tống Quy Thiện.
Phương Hành hoàn toàn không lưu thủ nữa, Bách Hung Đồ triệu hoán ra mấy chục Hung Thú, lại dùng Pháp Thanh Tùng triệu hoán ra gần trăm khôi lỗi, giống như thuỷ triều vây quanh Tống Quy Thiện ác đấu, Tống Quy Thiện cũng triệu hoán ra Linh thú hộ pháp, khống chế thần quang liều mạng với Phương Hành, liên tục thi triển mấy lần tâm kế, muốn thoát thân phá hư trận môn, nhưng tất cả đều thất bại, cái khác có lẽ hắn hơn được Phương Hành, nhưng chơi âm mưu quỷ kế...
Lúc này các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu đã không còn dám tới gần, sợ bị ngộ thương.
Dạng ác chiến như vậy, Tống Quy Thiện sẽ không hề cố kỵ, mà Phương Hành thì thuật pháp không tinh, đã không cách nào cam đoan khống chế hết thần quang, ngộ thương đồng bạn là chuyện rất bình thường.
Tống Quy Thiện cũng đã đánh ra chân hỏa, đủ loại thuật pháp tinh diệu điên cuồng phát huy ra, tựa như một thịnh yến thuật pháp, cho dù Phương Hành đã triệu hoán ra Hung Thú và khôi lỗi, hóa thành ma thân ba đầu sáu tay, nhưng ở dưới công kích của Tống Quy Thiện, cũng lộ ra vướng trái vướng phải, chỉ có thể mượn nhờ sơn ý của Phong Thiện Sơn trấn trụ mình, không ngừng hóa giải thuật pháp của Tống Quy Thiện.
- Quạ đen, con mẹ nó xong chưa?
Phương Hành cắn răng kiên trì, vẫn không quên quay đầu hỏi Kim Ô.
- Sắp rồi.
Kim Ô luống cuống tay chân, móng vuốt và cánh cùng lên trận, chỉ huy tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu qua giúp đỡ cắm trận kỳ ở vị trí chính xác, hiển nhiên đại trận đã sắp thành hình, trong ánh mắt của nó cũng lóe lên hàn mang, cười lạnh nói:
- Con mẹ nó Tống Tri Liễu, còn muốn giết ta? Hắc hắc, Kim gia ta dùng sở học suốt đời bày ra đại trận này, coi như trấn áp không chết ngươi, cũng sẽ cho ngươi niềm vui bất ngờ...
Oanh! Oanh! Oanh!
Không trung, Tống Quy Thiện bỗng nhiên xuất thủ, cùng Phương Hành đối bính ba kích, tiếng nổ lớn giống như lôi âm, rung động khắp nơi.
Mà sau ba kích, Phương Hành và Tống Quy Thiện đồng thời ngã về phía sau hơn mười trượng, mặt đối mặt đứng trên không trung, trên người Phương Hành khói đen dày đặc, ánh mắt đỏ như máu, hô hô thở hổn hển, trên mặt Tống Quy Thiện tựa hồ vĩnh viễn bao phủ phật ý nhàn nhạt đã tiêu tán, chỉ lộ ra sát ý, hai tay áo phiêu đãng.
- Ta nói ngươi không qua được!
Phương Hành cắn răng, nhìn Tống Quy Thiện cười lạnh.
- Ha ha, đại trận sắp thành, ngươi cảm thấy ngươi thắng chắc?
Tống Quy Thiện cười lạnh, mắt thấy đại trận sắp thành, hắn lại không có ý tứ hủy đại trận như lúc trước.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, theo Kim Ô cắm một trận kỳ cuối cùng xuống dưới, chung quanh vang lên thanh âm giống như sét đánh, có linh lực như gợn sóng từ hư không bay qua, mắt trần có thể thấy thần quang từ trong trận kỳ du tẩu, đạo đạo lực lượng pháp tắc tràn ngập cả phiến hư không, giữa thiên địa phảng phất như nhiều hơn một cái lồng, ngăn cách địa vực này ra ngoài thiên địa.
Đại trận xong rồi!
- Oa oa oa... Ha ha ha ha... Phỉ gia ngài đứng sang một bên, nhìn ta đè chết hắn!
Tiếng cười của Kim Ô vang lên, thân hình xông về không trung, hai cánh vỗ mạnh, uy phong lẫm liệt.
Lực lượng tràn ngập cả đại trận đột nhiên hội tụ, tựa như nộ hải vọt về phía Tống Quy Thiện, Phương Hành nhìn qua, có thể cảm ứng được trong đại trận, tám cửa đang nhanh chóng vận chuyển, tử môn mang theo lực lượng mạnh mẽ bao phủ Tống Quy Thiện.
Các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu, lúc này chết thì chết, thương thì thương, có thể nói cực kỳ thê thảm, nhưng trên mặt rốt cục lộ ra chút vui mừng.