Lược Thiên Ký

Chương 711: Chỗ ở cũ gặp cố nhân

Chương 711: Chỗ ở cũ gặp cố nhân

Bạch Ma đến nhanh đi cũng nhanh, mới thời gian uống cạn chung trà, đã đi ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy, nếu muốn tìm hắn, chỉ có đi tìm nơi ở của hắn, hỏi qua hai thôn dân, biết động phủ của Bạch Ma cũng không tính bí mật, Bạch Ma ăn người có thói quen, hoặc là tại chỗ hút đi huyết nhục, hoặc nhiếp người đi, từ từ hưởng dụng.
Tại chỗ hút đi huyết nhục, tựa như đám mã phỉ kia, rơi vào kết cục phơi thây hoang dã, mà bị hắn nhiếp đi, sau khi ăn xong, thi cốt sẽ chồng chất ở chung quanh sơn cốc, chất thành núi cao, cho nên núi thi cốt lại thành tiêu chí hang ổ của Bạch Ma, từng có thợ săn vào núi săn thú xa xa gặp được, nên rất nhiều người biết.
Mặc dù hai thôn dân không có đi qua, nhưng lại biết phương hướng đại thể, gặp được bạch cốt sơn, thì chính là hang ổ của Bạch Ma.
Hai người bọn họ là phàm phu tục tử không có chút tu vi kiến thức nào, gặp sự tình yêu ma bực này, tự nhiên nhát như chuột, nhưng thân nhân của mình đều bị bắt, lại nhát gan cũng có thể bức ra gieo giống, từ trên bàn vừa rồi Phương Hành ăn uống bê bình rượu lên đổ vào miệng, tăng thêm đảm lượng, lại xách đao bổ củi, căm hận đi ở phía trước dẫn đường cho Phương Hành.
Khí thế thì bày không nhỏ, nhưng bước chân phù phiếm, hiển nhiên trong lòng cũng rất sợ hãi.
Dọc theo đường núi, chậm rãi đi bốn năm mươi dặm, hiện tại Phương Hành không có tu vi, hai thôn dân cũng là phàm nhân, không có bản lĩnh cưỡi gió vượt mây, dựa vào đôi chân mài tới, lúc màn đêm buông xuống, cuối cùng đã tới một khu vực, là một mảnh núi hoang liên miên, quái thạch lởm chởm, cây cỏ thấp bé, trong núi rừng chung quanh, thậm chí ngay cả một tiếng chim hót cũng không nghe được, giống như toàn bộ sinh linh ở vùng này, đều bị một loại ma khí dọa không dám phát ra động tĩnh.
- Bạch... Bạch cốt sơn...
Đột nhiên, có một thôn dân nghẹn ngào kêu lên, bị hù ngã trên mặt đất.
Trong lòng Phương Hành cũng hơi rét, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước cách xa bốn năm dặm, thình lình có một ngọn núi nhỏ do bạch cốt chất thành, sở dĩ ở trong màn đêm nhìn rõ ràng như thế, là bởi vì trên bạch cốt sơn, ánh lửa bay loạn, hình bóng lay động, giống như một đống lửa to lớn, chiếu chung quanh ánh sáng thăm thẳm, ở nơi hoang dã tĩnh mịch không người, có chút cảm giác như âm minh quỷ vực.
- Gặp phải bạch cốt sơn, đằng sau nhất định là hang ổ của Bạch Ma...
Lúc hai thôn dân đi đến nơi đây, dựa vào uống rượu tăng lên can đảm đã không còn một chút, run rẩy nói, trong thanh âm thậm chí mang theo nghẹn ngào, nếu không phải đại đao của Phương Hành lúc nào cũng xách trong tay, đoán chừng hai người đã quay đầu bỏ chạy.
- Sao có chút quen mắt thế nhỉ... tiếp tục đi!
Phương Hành cau mày, bỗng nhiên có chút nóng nảy thúc giục.
- Ta... Chúng ta còn đi sao...
Một thôn dân run giọng nói, ánh mắt cầu khẩn nhìn Phương Hành.
Phương Hành liếc mắt:
- Vậy cứu lão bà của các ngươi ra có cho ta ngủ không?
Hai thôn dân nhất thời không biết nói gì.
Phương Hành thấy bọn họ sợ hãi, đành phải cổ động cho bọn hắn:
- Yên tâm, có ta ở đây, hắn không gây thương tổn các ngươi được!
Nói xong lấy ra một lá bùa, nhẹ nhàng đung đưa, trên lá bùa sáng lên kim quang nhàn nhạt, chiếu sáng chung quanh đen như mực, quang mang này có linh tính, thoáng xua tán đi tà khí ở chung quanh, làm cho lòng người an tâm không ít.
- Pháp... Pháp thuật...
Hai thôn dân thấy được một màn này, hai mắt tỏa sáng, nhìn Phương Hành càng nhiều hơn mấy phần kính sợ.
Đảm lượng của bọn hắn lớn hơn một chút, chân rung không có lợi hại như trước.
- Ha ha, chút lòng thành, ta còn có phi kiếm, các ngươi cứ việc dẫn đường, có việc ta gánh!
Phương Hành giả ra một bộ cao nhân, cười lạnh nói.
- Tốt... tốt, làm phiền tiên sư...
Hai thôn dân cố lấy dũng khí, mượn hào quang nhỏ yếu của kim phù, một bước sâu một bước cạn đi về phía trước.
Phương Hành thì chậm rãi theo ở phía sau, tùy thời cảnh giác quan sát.
May mắn sau khi hắn mất tu vi, năng lực của Âm Dương Thần Ma Giám còn giữ lại chút ít, có thể nhìn thấy cấm chế đơn giản và linh vật bổ sung linh khí, bất quá cao cấp hơn thì xem xét không ra.
Một đường xâm nhập, Phương Hành nhìn như nhàn nhã, nhưng đáy mắt dần dần có thần sắc khác thường lộ ra.
Càng lúc càng quen thuộc!
Một núi một mạch, một rừng một cốc, dần dần đập vào mi mắt, bắt đầu phù hợp với một ít tràng cảnh trong trí nhớ.
Vừa mới tới, thiên địa lờ mờ, khắp nơi đen thâm trầm, cái gì cũng nhìn không rõ, nhưng cách bạch cốt sơn càng gần, ánh sáng chung quanh cũng càng lúc càng rõ, thế núi cảnh vật chung quanh đều được chiếu lên sáng trưng, dưới tình huống những thế núi này bị thu hết vào mắt, một loại cảm giác quen thuộc cũng tự nhiên sinh ra, xúc động một ít ký ức ở trong đáy lòng.
- Không cẩn thận về tới nhà rồi...
Phương Hành cười khổ, càng ngày càng xác định, địa vực này chính là Quỷ Yên Cốc mình tìm.
Nhìn một sườn núi cách đó không xa, mình còn ở đó bắt thỏ hoang rất nhiều lần...
Bất quá mặc dù tâm tình có chút kích động, nhưng tình thế cực kỳ nghiêm trọng ở trước mặt, Phương Hành lại không dám biểu lộ ra cái gì, ngược lại càng thêm cảnh giác.
Thậm chí trong lòng có chút sát ý, nếu như đoán không sai, phía sau bạch cốt sơn, chính là Quỷ Yên Cốc.
Nhà của mình năm đó, lại bị yêu ma chiếm...
- Dám chiếm hang ổ của tiểu gia, nhất định phải giết chết hắn...
Phương Hành thầm nghĩ, trong lòng từ từ tính kế.
Qua bạch cốt sơn, đã có thể mơ hồ nhìn thấy sơn cốc ẩn tàng trong dãy núi, cực kỳ ẩn nấp, nếu không phải có bạch cốt sơn so sánh, còn thật không dễ dàng phát hiện, hai thôn dân đến nơi này phải cố gắng phân biệt đường đi, Phương Hành lại khoan thai thở dài, thúc giục bọn hắn đi về phía trước, đi trên đường mòn quen thuộc, qua một dốc núi liền đến trước sơn cốc, mọi người ngừng lại.
- Rốt cục trở về...
Phương Hành thất thần một lát, sau đó hồi phục thần trí, thúc giục hai thôn dân đi về phía trước.
Phía trước là một thâm cốc phương viên bốn năm dặm, lặng yên ở dưới bóng đêm thăm thẳm, sương trắng không biết từ đâu tới, che giấu sơn cốc như ẩn như hiện, hai chữ "Quỷ Yên" chính là từ ý này, cũng chẳng biết tại sao, nhiệt độ nơi đây lại cực thấp, tựa như bỗng nhiên tiến vào trời đông giá rét, hà hơi thành sương, hai thôn dân đều lạnh run lẩy bẩy.
- Thể chất của phàm nhân đều yếu như vậy, ngay cả chút hàn khí cũng chịu không được...
Phương Hành khinh bỉ liếc nhìn bọn họ, sau đó từ trong tiểu tháp lấy ra một cái áo bông mặc vào.
- Đại gia...
Đứng ở ngoài sơn cốc, nhìn đại môn Sơn Trại không trọn vẹn kia, hai thôn dân đã bị hù nhấc bước không nổi.
- Đi vào trong!
Phương Hành không chút khách khí, thậm chí không còn che giấu, thúc giục hai người tiến vào trong sơn cốc.
- Lớn mật, người phương nào xông vào đạo tràng bế quan của ta?
Công khai xông vào như vậy, quả nhiên liền bị phát hiện, một tiếng quát vang lên, sương mù giống như có sinh mệnh quấn tới, không nói lời nào, vây Phương Hành và hai thôn dân vào giữa, sương mù vốn không phải thực chất, nhưng vào lúc này lại khiến người ta cảm thấy trơn nhẵn, băng lãnh, giống như bị một con yêu xà cuốn lấy, từ đầu đến chân lạnh thấu xương.
- Đại gia cứu mạng...
Hai thôn dân bị hù hồn phi phách tán, há miệng kêu to.
Phương Hành cũng dứt khoát, sưu… ném kim phù ra, hai tay giơ lên cao, kêu to:
- Bạch đại tiên đừng kích động, ta mang cho ngươi hai con mồi tươi mới trở về, có hứng thú tâm sự hay không, về sau triển khai hợp tác lâu dài?
- Ah...
Hai thôn dân coi Phương Hành như thần tiên cứu mạng mắt choáng váng, Phương Hành lại cười ha ha, đạp hai người bọn họ ra ngoài, mình thì theo ở phía sau, tay cầm hai tấm kim phù, theo sát vọt tới, lúc đầu bọn họ đã bị sương mù quỷ dị cuốn lấy, bổ nhào về phía trước như vậy, nhất thời xúc động cấm chế, tất cả sương mù trong chốc lát quất chặt, như giây thừng trói bọn hắn lại, đồng thời một đạo lực lượng cường đại truyền đến, ngạnh sanh kéo bọn hắn nhanh chóng bay về phía trước.
Trong hôn thiên ám địa, Phương Hành chỉ thấy phía trước có một cái bóng trắng, khí tức đáng sợ trên người cái bóng kia làm cho hắn hãi hùng khiếp vía, bất quá càng đến lúc này, đầu chuyển càng nhanh chóng, tay trái lật lại, bóp nát kim phù trong tay, đồng thời quái khiếu:
- Bạch đại tiên đừng nóng vội, ta là tới hiến vật quý, ngươi nhìn trong tay ta là cái gì?
Thời điểm tay trái bóp nát kim phù, một đạo kim quang vô hình chảy qua người Phương Hành, tất cả sương mù trói hắn bị phá giải sạch sẽ, hắn thì thuận thế vọt tới trước, tay phải giơ lên, một bên kêu to, một bên nhấn tử kim phù xuống, tâm thần kéo căng, thành bại ở lần này a.
Tu vi không còn, nhưng ánh mắt và kiến thức vẫn còn.
Sớm nhìn ra Bạch Ma bày ra cấm chế trong sương mù màu trắng không có sát khí, cũng biết đối phương nhìn thấy mình và hai thôn dân không có tu vi, tất nhiên không có phòng ngự, mà Phương Hành thì thừa cơ hội này, muốn dán tử kim phù lên người đối phương, tử kim phù này ngay cả Ứng Xảo Xảo Kim Đan cảnh cũng có thể trấn trụ, huống chi Bạch Ma hơn phân nửa chỉ có tu vi Trúc Cơ?
Hết thảy tiến triển không ngoài sở liệu, hắn thành công vọt tới trước người Bạch Ma, phù triện thẳng tắp vỗ xuống.
Nhưng cũng vào lúc này, con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, hú lên quái dị, ngạnh sanh ngừng vỗ phù triện xuống.
Cùng lúc đó, một thanh phi kiếm bị sợi tóc quấn quanh cũng lăng không ló ra, thẳng tắp chỉ ở mi tâm của hắn, nhưng không có tiếp tục đâm tới.
Phương Hành và Bạch Ma đều giống như gặp quỷ, khó có thể tin nhìn đối phương.
- Thế nào lại là ngươi...
Nửa ngày sau, Phương Hành mới cười khổ:
- Tiêu sư tỷ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất